Lỗ Lục Tường nghẹn họng, chợt ngạc nhiên nói: "Cứ như vậy?"
"Cứ như vậy." Bùi Lăng nói, "Dù sao Trương sư huynh có tu vi cao nhất, thực lực mạnh nhất, Trương sư huynh nói vậy, hiển nhiên đã phát hiện bên ngoài Huyết Khôi Kiệu có nguy hiểm. Cho nên sau đó có người muốn lừa ta ra ngoài, đương nhiên ta không rảnh để ý."
Hắn không muốn để Lỗ Lục Tường tiếp tục hỏi rõ ngọn nguồn, thế là ngay sau đó hỏi, "Đúng rồi, sao không thấy Chu sư huynh còn có Vương sư tỷ?"
Nghe vậy sắc mặt cả đám người bao gồm Trương Thạc đều khó coi: "Không thấy bọn họ đâu."
Không thấy... Bùi Lăng giật mình, thử dò xét: "Sao lại không thấy?"
"Dù sao vừa rồi chúng ta tìm một vòng lớn, Trương sư huynh còn đào sâu ba thước." Triệu Xương An thở dài, "Đều không có dấu vết gì."
Bùi Lăng đang muốn nghe ngóng chi tiết, Trương Thạc chợt ngẩng đầu nhìn về một phía, nói: "Được rồi, trước tiên đừng nhắc đến việc này nữa, có đội ngũ khác tới, đi, chúng ta đi xem một chút."
Nói xong bấm niệm pháp quyết, Huyết Khôi Kiệu đột nhiên bay lên, nhanh chóng lướt qua rất nhiều cây lê, bay thẳng đến bên cạnh đầm nước.
Sau một lát, bốn đội ngũ tập trung bên cạnh đầm nước.
"Sao đám người Bạch Huống còn chưa tới?" Sau khi xác định số người, một nam tu khôi ngô cao lớn đầu trọc trầm giọng hỏi.
Dung mạo người này cương nghị, đường nét cực kỳ cứng rắn, trên trán có một vết thương cũ dài ba tấc, kéo dài toàn bộ khuôn mặt, nguy hiểm lướt qua con mắt. Lấy thủ đoạn của tu sĩ lại không thể loại trừ mà để lại vết sẹo cực kỳ dữ tợn thế này. Trên cổ hắn ta có một sợi khóa bạc hoàn toàn không hợp với tướng mạo khí chất, dùng một sợi dây thừng đen khắc đầy phù lục xuyên qua, dưới đáy còn kéo một sợi tơ lụa năm màu.
Mặc dù mặc một bộ áo trắng hơn tuyết, lại cho người ta một cảm giác huyết khí quanh quẩn, hung bạo bất nhân.
"Đường sư huynh yên tâm đừng vội." Nghe vậy, nam tu trông như thư sinh yếu đuối nơi phàm trần đứng cách đó không xa cười nói, "Thật ra không chỉ đám người Bạch sư đệ không tới, hình như đội ngũ của Trương sư huynh cũng thiếu hai người?"
Sắc mặt Trương Thạc lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng nói: "Bọn họ có sắp xếp khác, đây là việc trong đội ngũ chúng ta, không phiền Tiêu sư đệ nhớ nhung."
Tiêu Phác vẫn nụ cười, nói: "Thật sao? Vậy Quản sư tỷ, đội ngũ các ngươi thiếu người, chẳng lẽ cũng bị ngươi sắp xếp đến những địa phương khác?"
Không đợi nữ tu duy nhất trong bốn vị đội trưởng trả lời, hắn ta đã nói trước, "Tối hôm qua chúng ta ở gần đây, bởi vì trận pháp chưa xuất hiện sơ hở, dự định nghỉ ngơi một chút, lại tiến vào Hàn thị sơn trang. Kết quả một đêm trôi qua, trong đội ngũ thiếu ba người. Lúc xuất phát có tất cả mười ba người, bây giờ chỉ có mười người."
"Các ngươi cũng gặp?" Nữ tu Quản Tuyết Nhị liếm cánh môi đỏ tươi, dung mạo nàng xinh đẹp, quần áo hở hang, tơ lụa đỏ tươi chỉ bao lấy bộ ngực sữa và mông, phần lớn làn da tuyết trắng đều lộ ra bên ngoài, vòng eo tinh tế mềm mại như là cành liễu ngày xuân.
Trong tay đang cầm cái quạt lông không biết làm từ lông chim gì, nhẹ nhàng phe phẩy càng thêm quyến rũ.
Nhưng đám người ở đây lại không dám liếc nhìn nàng quá nhiều.
Bởi vì một con hồ điệp màu sắc lộng lẫy đang đậu trong búi tóc Quản Tuyết Nhị, khuyên tai buông thõng trên hai lỗ tai rõ ràng là một đôi rắn độc lớn khoảng ngón cái, một con nhện đen lông xù to bằng miệng chén đang nằm trên vòng eo tuyết trắng.
Trên cánh tay trái là một con rết đen to như tay em bé dài đến vài chục thước đang quấn quanh, trên cánh tay phải có mấy chục con giáp trùng màu đỏ tươi cùng nhau tạo thành vòng tay như chuỗi san hô, càng làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết.
Ngoại trừ cái đó ra, còn có một con Song Vĩ Hồ ngồi xổm bên chân nàng.
Hồ ly kia bóng loáng không dính nước, toàn thân đỏ rực, hai mắt hẹp dài lại không phải vẻ quyến rũ của hồ ly bình thường, mà để lộ ra vẻ hung ác.
Sóng mắt Quản Tuyết Nhị lưu chuyển, nhìn quanh một vòng, uể oải nói, "Vừa rồi ta còn cảm thấy hình như hơi ít người, nhưng nghĩ đến có thể là vì bên Bạch Huống không đến. Hóa ra tối hôm qua mọi người đều bị lừa hả?"
Lại nhìn Đường Nam Trai, trên mặt có vẻ kiêng dè, "Hình như đội ngũ của Đường sư huynh là ngoại lệ?"
Đường Nam Trai nhíu mày đánh giá xung quanh, lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không, chúng ta cũng thiếu một người. Trước khi đi, có vị sư tỷ trong nội môn gửi gắm thân quyến cho ta, chỉ là tối qua hơi sơ sẩy, đã không thấy người đâu."
Nghe vậy, bốn vị đội trưởng nhìn nhau, đều khẽ nhíu mày.
"Chưa tiến vào sơn trang đã tổn thất gần mười người." Tiêu Phác chậm rãi nói, "Xem ra nhiệm vụ lần này không thoải mái như trong tưởng tượng."
"Nếu có người hối hận, vậy bây giờ có thể rời đi trước."
"Ngươi nói rất đúng." Hắn ta vừa nói xong, Bùi Lăng còn chưa mở miệng, Trương Thạc đã lạnh lùng nói, "Vậy mời Tiêu sư đệ dẫn người đi trước một bước. Còn chúng ta nhất định phải đi vào tìm đan phương Trúc Cơ và Xích Tu Đằng."
Vẻ mặt Quản Tuyết Nhị lười biếng, vô cùng quyến rũ: "Chúng ta cũng không đi, đã đến đây rồi, không phải cũng nên đi vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đường Nam Trai hơi mỉm cười, nói: "Chúng ta chỉ đến vì đan phương Trúc Cơ và Xích Tu Đằng, còn mấy thứ khác trong sơn trang, chư vị sư đệ sư muội cứ tự tiện là được."