"Ánh Lan sư muội..." Đúng vào lúc này, một nam tu trên mặt đầy vẻ lấy lòng đến gần, nói, "Hai ngày trước ta thấy một khoảng hoa đào ở Quỷ Liễu phong, bây giờ đang là lúc nở rộ, thoạt nhìn rạng rỡ như ráng mây, cũng như dung nhan của sư muội, chúng ta..."
Còn chưa nói hết câu, trận pháp của tiểu viện đột nhiên chấn động!
Tôn Ánh Lan là chủ nhân, lập tức phát hiện ra, không khỏi giật mình, bấm niệm pháp quyết quát: "Người nào làm càn ở đây?"
Đám nam tu nghe vậy đều kích động, gấp gáp biểu hiện nói: "Ai dám vô lễ với Ánh Lan sư muội? Quả thực không biết sống chết!"
Thậm chí móc binh khí ra ngay tại chỗ, khí thế hung hăng chạy thẳng đến cửa sân!
"Ngươi cái này..." Tôn Ánh Lan khẽ nhíu mày, nàng có rất nhiều người theo đuổi ở ngoại môn, nhưng vẫn luôn chú ý không đi đắc tội những người mà mình không đắc tội nổi, dù không được đám nữ tu chào đón, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bị người ta đánh đến tận cửa.
Bây giờ tâm trạng lại không tốt lắm, thấy đám hộ hoa sứ giả đã cùng nhau tiến lên, cũng trực tiếp mở ra trận pháp tiểu viện, đang chuẩn bị mở miệng quát lớn, ai biết người tới thấy đám người cầm lưỡi đao chạy đến, chẳng những không né tránh chạy trốn, ngược lại còn hơi mỉm cười.
Hắn ta tùy ý rút ra trường kiếm sau lưng, hời hợt vung lên, đột nhiên sinh ra vài con Xích Nhãn Nha Hồn, sắc bén kêu lên một tiếng, một đám tu sĩ lập tức tay tê dại chân nhũn ra, không nhịn được ngã nhào trên đất!
"Tu vi thật cao, chỉ sợ đã sắp Trúc Cơ!" Tôn Ánh Lan cũng trong đám chịu sự công kích, lúc ngã sấp xuống ngay cả ngọc trâm trên búi tóc cũng bị bẻ gãy, nhưng lại không rảnh tức giận, trong lòng hoảng sợ, "Sao ta có thể đắc tội sư huynh thế này?"
Nàng vội vàng đứng lên nhanh chóng sửa sang lại váy sam, lại nâng đỡ tóc mai, thướt tha đi ra phía trước, rụt rè nói: "Vị sư huynh này, có phải có hiểu lầm gì không? Ta..."
Tu sĩ kia phóng khoáng thu kiếm vào vỏ, vung tay cắt ngang nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực cao vút của nàng chốc lát, mới lười biếng nói: "Ngươi là Tôn Ánh Lan?"
Tôn Ánh Lan phát hiện được, không những không giận mà còn vui mừng, càng tỏ ra yêu kiều nhát gan, nũng nịu nói: "Hồi sư huynh, đúng là ta."
Ai biết tu sĩ kia gật đầu, lại không nhìn nàng, mà hỏi: "Bùi Hồng Niên đâu? Trong này sao?"
Nghe lời này, mọi người ở đây, bao gồm cả Tôn Ánh Lan cũng không khỏi khẽ giật mình.
Tôn Ánh Lan vô thức nhìn Bùi Hồng Niên, đã thấy tên liếm cẩu này cũng tỏ vẻ mờ mịt, vô cùng cẩn thận đứng ra khỏi hàng hành lễ: "Sư huynh, ta là Bùi Hồng Niên, xin hỏi sư huynh có gì phân phó?"
Lúc Bùi Hồng Niên nói như vậy, cũng lặng lẽ nhìn Tôn Ánh Lan, thấy sư muội ngơ ngác nhìn về phía mình, chỉ tưởng trong lòng nàng sợ hãi, lập tức sinh ra chút can đảm, theo bản năng dịch bước sang che trước mặt nàng, lấy can đảm nói: "Sư huynh, nếu Ánh Lan sư muội có chỗ nào đắc tội ngươi, kính xin sư huynh nể tình nàng tuổi nhỏ vô tri mà rộng lòng tha thứ, có gì muốn trách phạt, ta nguyện ý chịu thay cho Ánh Lan sư muội."
Tôn Ánh Lan: "..."
Nếu không phải sư huynh có tu vi lợi hại còn đang đứng trước mặt, nàng hận không thể nắm chặt vạt áo Bùi Hồng Niên, cho hắn ta mấy cái tát để tỉnh táo lại!
"Sư huynh ngài đừng để ý hắn." Tôn Ánh Lan lập tức đẩy hắn ta ra, mỉm cười ngọt ngào với tu sĩ kia, nũng nịu nói, "Thật ra ta và hắn không quen, chỉ là mọi người cùng ở Hòe m phong, cũng không tiện quá thờ ơ... Đúng rồi, xin hỏi sư huynh tìm ta, là... Là có chuyện gì?"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói nàng nhỏ nhẹ, vừa liếc trộm tu sĩ kia, vừa cúi đầu, bàn tay xoắn mạnh dây thắt lưng, thể hiện ra thái độ tiểu nhi nữ e lệ.
Tu sĩ kia nhìn nàng và Bùi Hồng Niên một chút, mỉm cười nói: "Đúng là các ngươi."
Sau đó khuôn mặt tối sầm, "Đều cút đi, ta có lời muốn dặn riêng Tôn Ánh Lan."
Nghe vậy rất nhiều nam tu đều do dự.
Nhất là Bùi Hồng Niên, đang định lại bảo vệ Tôn Ánh Lan ở sau lưng, ai biết Tôn Ánh Lan lại dứt khoát lưu loát đẩy hắn ta ra cửa: "Không nghe thấy vị sư huynh này nói sao? Còn không nhanh cút đi! Ngày thường ta tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi hòa nhã với ngươi một chút, ngươi lại không biết điều hả?"
Nói xong không đợi hắn ta và những người khác mở miệng, trực tiếp mở ra trận pháp, đuổi toàn bộ người không có phận sự ra ngoài.
Trong viện rộng lớn như vậy chỉ còn nàng và tu sĩ kia, Tôn Ánh Lan kìm chế suy nghĩ muốn bám víu, thể hiện thái độ thẹn thùng, dịu dàng nói: "Xin hỏi sư huynh họ gì..."
Tu sĩ kia mỉm cười nói: "Ta gọi Lý Thực. Là đệ tử Nhược Tú phong, biểu ca n Đông Mông là đệ tử một mạch Chiêu Xuyên nội môn."
Đôi mắt Tôn Ánh Lan lập tức sáng ngời, đang định mở miệng, Lý Thực đột nhiên đưa tay ra, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực!
Vị Lý sư huynh này thật sự có ý với mình!
Tôn Ánh Lan không nhịn được quá vui mừng, chỉ là thấy hai tay của hắn ta không chút khách sáo sờ vào trong vạt áo của mình, cũng hơi do dự: Có phải quá nhanh rồi không?
Dù sao hiếm lắm mới gặp được một nam tu có tu vi cao, còn có chỗ dựa ở nội môn, nàng cũng không muốn bị chơi đùa xong là thôi.