Hắn ta vừa nói đến chỗ này, ngoài viện có đệ tử cầu kiến, Trịnh Kinh Sơn khẽ nhíu mày dừng nói chuyện, mở ra trận pháp, đã thấy một tên nam tu vẻ mặt lo sợ tiến đến bẩm báo: "Mạch chủ, có vị sư tỷ một mạch Thạch Kính đến đây bái phỏng."
"Ta đã biết." Trịnh Kinh Sơn nghe vậy vẻ mặt lạnh lùng, nói, "Ngươi nói với nàng, ta vừa tu luyện hoàn tất, lập tức đi ra."
Ngay sau đó lại dặn Bùi Lăng, "Ngươi lập tức trở lại ngoại môn, một tháng sau lại tới tìm ta."
Bùi Lăng giật mình: "Sư huynh, đây là sao?"
"Hàn Tủy Hỏa của ngươi vốn là mạch chủ một mạch Thạch Kính định cho đường muội hắn tẩy luyện căn cơ." Trịnh Kinh Sơn nói, "Lại bị ta dùng danh nghĩa sư tỷ, vượt lên trước nhận lấy nhiệm vụ, có lẽ một mạch Thạch Kính vừa nhận được tin tức, đến đây chất vấn. Nói cách khác, bây giờ đối phương không đến vì ta, mà đến vì ngươi."
Mẹ nó!
Bùi Lăng hoàn toàn bó tay, chưa nói đến tài nguyên do hệ thống "tặng" có rất nhiều tai họa, vì sao vị Trịnh sư huynh bồi dưỡng cũng mẹ nó có độc?
Hắn nhanh chóng nói: "Nhưng Miêu Thành Dương còn có..."
"Ta sẽ gánh vác rắc rối này cho ngươi, chỉ là đã như vậy, chắc chắn tiếp theo sẽ có một trận ác chiến." Trịnh Kinh Sơn cắt ngang lời nói của hắn, "Tu vi của ngươi quá thấp, ở lại nội môn sẽ khiến ta phân tâm, cho nên ngươi phải nhanh chóng rời đi thì hơn."
Còn nói, "Về phần bên Miêu Thành Dương, đã có Hiểu Nghê cô nương ra tay, tất nhiên đây là ý của sư tỷ. Mặc kệ Miêu Thành Dương sống hay chết, cũng mặc kệ trong lòng người nhà Lý Tư Quảng, Chu Di nghĩ như thế nào, sư tỷ đã nhúng tay vào có nghĩa việc này dừng ở đây. Trừ khi bọn họ muốn chính thức tuyên chiến với sư tỷ."
"Tóm lại ngươi yên tâm đi, chỉ cần tiếp theo ngươi đừng gây chuyện nữa, sẽ không còn ai ở ngoại môn dám động đến ngươi."
Sao cảm giác bắp đùi này không quá đáng tin chứ?
Trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám lại nói gì nữa, dù sao trong mắt Trịnh Kinh Sơn, hắn là vì truy cầu đại đạo mới mặc kệ sinh tử, như thế đối phương mới nhìn mình bằng con mắt khác xưa. Nếu lúc này quá do dự, khiến đối phương khó chịu và nghi ngờ, không ôm được bắp đùi duy nhất trước mặt thì phải làm sao bây giờ?
Thế là Bùi Lăng nói lời cảm tạ một phen, lại tìm Trịnh Kinh Sơn đòi lò luyện đan và một khoản linh thạch thu mua tài liệu luyện đan, lại dựa theo lời chỉ dẫn của đối phương, lặng yên rời đi từ cửa sau của Khô Lan tiểu viện.
Ngoại môn.
Hòe m phong.
Trong một sân nhỏ tinh xảo, trước cửa có một hồ nước nho nhỏ, trồng một loại thủy tiên phát ra hồng thái nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại thấy Dị Lân Cẩm Lý tự nhiên bơi qua bên dưới lá sen.
Bên hồ hoa tươi rực rỡ, cỏ cây um tùm.
Tôn Ánh Lan tết búi tóc đọa mã kế cắm ngọc trâm, mặc một bộ váy sam vàng nhạt, ngồi ngay ngắn sau cổ cầm, bàn tay trắng nõn thon dài gảy nhẹ dây đàn màu đỏ.
Xung quanh có mười tên ngoại môn đệ tử hoặc ngồi hoặc đứng, đều nhìn không chuyển mắt, trong mắt đầy vẻ ái mộ nhìn chằm chằm mỗi một hành động của nàng.
Trong chốc lát, một khúc qua đi, Bùi Hồng Niên vội vàng vỗ tay: "Cầm kỹ của Ánh Lan sư muội đúng là lô hỏa thuần thanh!"
"Sao chỉ có thể là lô hỏa thuần thanh? Đây căn bản là khúc đàn chỉ có trên trời, nào được nghe mấy lần ở nhân gian." Một tên liếm cẩu khác cũng không cam chịu thụt lùi, rối rít mở miệng khen ngợi, vẻ nịnh nọt lộ rõ trên mặt.
Tôn Ánh Lan nhìn bọn họ tranh nhau giành lấy niềm vui của mình, che miệng cười khẽ, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người, lại cảm thấy hơi nhàm chán: "Luyện Khí tầng bốn, Luyện Khí tầng bốn, lại là Luyện Khí tầng bốn... Phế vật! Đều là mấy tên phế vật! Không có một tên nào thật sự có tác dụng! Ừ, sao còn có một tên Luyện Khí tầng ba? A, nhớ ra rồi, tiểu tử này có một thúc thúc ở nội môn, trước đó mua cho ta không ít thứ."
"Vậy quên đi, hùa theo trước đã."
"Còn có tên Luyện Khí tầng hai này, chậc chậc, giày đã rách còn không nỡ đổi, một con quỷ nghèo, cho tới nay mới đưa cho ta hai tấm phù lục cấp thấp, thật sự không biết xấu hổ."
"Nhưng nghe nói tư chất cũng không tệ, biết đâu ngày sau có thể Trúc Cơ... Thôi, lại câu lấy đi, hai ngày nữa lại hẹn riêng hắn đi thưởng trà. Cứ dùng linh trà loại kém do Bùi Hồng Niên tặng vào hai ngày trước, trà thật sự rác rưởi, lấy ra đền đáp là tốt nhất."
"Tên Luyện Khí tầng năm này cũng không tệ, chỉ là tuổi tác hơi lớn..."
"Ôi, ta có dung mạo tài hoa như vậy, đâu phải người mà đám người này hưởng được? Lúc nào mới có cơ hội để những nhân trung long phượng chân chính nhìn thấy ta đây?"
Lười nghe một đám liếm cẩu nịnh nọt, Tôn Ánh Lan không hứng thú lắm gảy đàn, không yên lòng nghĩ, "Đáng tiếc tên phế vật Bùi Hồng Niên này không hăng hái, bảo hắn đề cử ta đến chỗ nội môn Trịnh sư huynh, hắn lại không chịu... Đáng đời mấy ngày nay hắn không ngủ không nghỉ chế phù cho ta!"
"Không được, dù tuổi trẻ của tu sĩ dài, nhưng cứ kéo dài thế này, dù ta tìm được người tốt, sợ rằng cũng sẽ chậm trễ thời gian tu luyện của mình. Đến lúc đó, nếu không thể Trúc Cơ thì làm sao bây giờ?"
Tôn Ánh Lan nghĩ đến đây, bình tĩnh liếc nhìn Bùi Hồng Niên quyết định tiếp tục vừa đấm vừa xoa, không từ thủ đoạn cũng phải ép tên vương bát đản này giới thiệu tu sĩ rất có tiền đồ cho mình.