Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Bên Trong Cẩu Đạo

Chương 133: Nước trà (1)




Bùi Lăng không rõ ràng lắm đang muốn hỏi thăm u Dương Tiêm Tinh, chỉ thấy vị sư tỷ này sầm mặt lại, nghiêm nghị quát về phía nữ đồng giữa không trung, "Hiện tại không cần đến ngươi, buông Phương Cát xuống, trở về U Minh Xá Nữ quan!"

Bùi Lăng nghe vậy giật mình, chợt nghe bên tai vang lên một tràng tiếng cười thanh thúy của nữ đồng: "Hì hì hì hì ha ha..."

Hắn lập tức choáng váng, ánh mắt dần tan rã... u Dương Tiêm Tinh giận tím mặt, đầu ngón tay hắc giáp dài ra, hung hăng vạch một cái vào giữa không trung.

Năm đạo khí kình như lợi trảo cự thú gào thét bay ra, xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt... Trên hai gò má tái nhợt của nữ đồng đứng trong Cốt Sinh Hoa lập tức hiện đầy vết thương, trong vết thương lại không chảy ra máu tươi, mà là nước màu đen cực kì sền sệt.

Nữ đồng không phản kháng, cũng không mở mắt, chỉ xoay cổ theo một góc độ quỷ dị mà một người bình thường không thể làm được, thẳng tắp "nhìn chằm chằm" u Dương Tiêm Tinh một lát, đôi môi không có chút huyết sắc nào cong lên, lộ ra một nụ cười quái dị xen lẫn sự điên cuồng.

Sau đó, nàng bỗng nhiên khẽ ngã về sau như vậy, thẳng tắp hạ xuống.

Hắc quan vốn bị ném ở một bên im ắng bay lên, đỡ được nàng ở giữa không trung.

Nắp quan tài tự động bay tới, "rầm" một tiếng đậy lên.

u Dương Tiêm Tinh lập tức tiến lên, phủ toàn bộ xiềng xích, phù lục trước đó lên quan tài!

Dù là như thế, sắc mặt nàng vẫn không tốt lắm, vịn vào hắc quan thở dốc mấy lần mới quay đầu.

Chỉ thấy Bùi Lăng lại nắm một khối đá quăng lên cao, tiếp theo chém một đao trúng Phương Cát không còn bị Cốt Sinh Hoa thao túng né tránh, sau khi huyết vụ quanh người bốc lên một hồi lâu, vô số da thịt cháy đen tróc ra, lộ ra da thịt trắng nõn mới sinh ra.

Mà lúc này, tảng đá kia cũng vừa rơi xuống nện vào vai Bùi Lăng.

Dường như vị sư đệ này hơi sợ hãi, rồi mới chậm rãi thu đao.

u Dương Tiêm Tinh hơi ngạc nhiên nhìn hắn một chút, không rõ dùng tảng đá nện mình một cái là thao tác gì.

Nhưng trước mắt không phải lúc tò mò, nàng nhanh chóng thu dọn di vật của Tiết Huỳnh và Phương Cát một lúc, vác hắc quan lên lưng, đi qua một cước giẫm bộ thây khô của Phương Cát thành bột mịn, trầm giọng nói, "Sư đệ, có thể đi không? Có thể đi thì chúng ta nhanh rời khỏi nơi đây. Mặc dù không biết Miêu Thành Dương đã xảy ra chuyện gì, nhưng mạch chủ một mạch Chiêu Xuyên không phải người mà ngươi và ta có thể ngăn cản."

Bùi Lăng cũng nghĩ như vậy, mặc dù trong lúc khôi phục quanh người ngứa ngáy cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng cũng không quan tâm tới: "Sư tỷ, ta có thể đi, chúng ta rời đi ngay thôi."

u Dương Tiêm Tinh rất quen thuộc nơi này, hơi phân biệt phương hướng, liền dẫn hắn vội vàng đi ra bên ngoài đầm lầy.

"Chúng ta đến U Cô động trước." Rời khỏi Cốt Hạc chiểu trạch, u Dương Tiêm Tinh chỉ vào một phương hướng nói với Bùi Lăng, "Nơi đó có..."

Nói đến đây, tiếng nói im bặt.

Bùi Lăng vô thức nhìn nàng, đã thấy u Dương Tiêm Tinh đột nhiên dừng chân, chậm rãi ngẩng đầu, chẳng biết cái đầu dưới lớp vải trắng đã đổi thành mặt u Dương Tiêm Mộng từ lúc nào.

Nàng nở nụ cười quỷ dị với hắn.

Ngay sau đó, vô số xiềng xích bạch cốt gào thét mà ra!

Bộp bộp bộp!

Trong đình viện rách nát, Miêu Thành Dương mình đầy thương tích, máu me be bét, liên tục lùi ra xa mười mấy trượng mới miễn cưỡng đứng vững.

Bởi vì lồng ngực đau xót nên thân thể lung lay, bất lực quỳ xuống.

Hắn ta lấy tay chống đất, cố gắng cầm cự, ngẩng đầu, trợn mắt như phun ra lửa, trên mặt đầy vẻ không cam lòng: "Bùi Lăng giết bào đệ ta, làm loạn tâm cảnh ta, phá hỏng đạo tâm ta! Ta không giết hắn, tâm ma khó đi, con đường vô vọng! Đây là thù hận không đội trời chung. Hiểu Nghê cô nương cần gì phải nương tay? Ngươi không giết ta, ta chắc chắn giết Bùi Lăng!"

Trong lương đình, Hiểu Nghê vẫn ngồi cực kì nhã nhặn, chưa hề ngừng động tác thêu thùa trong tay, mái tóc dài sau đầu che khuất bầu trời, gần như che toàn bộ bầu trời trong đình viện.

Nàng nhã nhặn xe chỉ luồn kim, từ tốn nói: "Mạng ngươi không tốt, nếu vừa rồi Bùi Lăng nạp lửa nhập thể thất bại, ta đã không cứu hắn, cũng không ngăn ngươi. Nhưng bây giờ hắn đã chứng minh giá trị của mình, sao ta có thể tha cho ngươi tổn thương hắn?"

"Nhưng mạng ngươi cũng cực kỳ tốt, càng là ngọc thô càng cần rèn luyện, thiên tài chân chính luôn không thuận buồm xuôi gió, bây giờ ngươi đã có tử thù với Bùi Lăng, ngươi sẽ là khối đá mài đao rất tốt."

"Cho nên ta không giết ngươi, bây giờ ngươi lập xuống hai lời thề tâm ma, một là không được tiết lộ chuyện hôm nay, hai là không được ra tay trước khi hắn tiến vào nội môn."

Khuôn mặt Miêu Thành Dương dữ tợn, trong lồng ngực như sôi trào đã chuẩn bị thân tử đạo tiêu ở đây, nghe vậy không khỏi khẽ giật mình.

Hắn ta nhanh chóng suy nghĩ, trầm giọng hỏi: "Nếu sau khi Bùi Lăng tiến vào nội môn thì sao?"

"Ta sẽ không nhúng tay vào trận chiến cùng cảnh, chủ nhân cũng không nhúng tay." Hiểu Nghê tùy ý cắm kim lên trên da người, giơ khung thêu kéo căng lên đưa lại gần nhìn kỹ, dường như đang kiểm tra đường thêu có sai không, hờ hững nói, "Nếu đến lúc đó Bùi Lăng chết ở trong tay của ngươi, vậy là hắn phế vật, không xứng được chủ nhân coi trọng."