Hắn vô thức đi theo mấy bước, linh cảm chẳng lành càng rõ ràng hơn, khó khăn lắm hắn mới đứng lại được, dùng sức cắn đầu lưỡi một cái, đau đớn khiến hắn lập tức tỉnh táo, lại phát hiện không biết từ lúc nào mình đã một thân một mình đi vào trong dây leo, ba vị đồng bạn Trúc Cơ kỳ đều đã biến mất!
Bùi Lăng giật mình, vội vàng muốn rút tay ra khỏi tay "Lệ tiên tử", đồng thời há miệng cầu cứu, nhưng "Lệ tiên tử" nắm rất chặt cứ như một vòng sắt, nắm chặt tay hắn không chịu thả lỏng chút nào.
Bùi Lăng cố gắng kêu cứu, lại không phát ra thanh âm nào, như rơi vào ác mộng.
Dường như phát hiện hắn đang giãy giụa, "Lệ tiên tử" lại càng tỏ ra quyến rũ hơn, thậm chí chủ động cởi một bên áo ngoài để lộ ra nửa vai, đầy ham muốn đứng nhìn hắn, vẻ quyến rũ thể hiện rõ trên nét mặt.
Nhưng vào lúc này đừng nói biết là hàng giả, dù Lệ tiên tử thật đứng ở chỗ này, đã biết đối phương bụng dạ khó lường, sao Bùi Lăng có thể bị lừa?
Hắn vật lộn một phen không có kết quả, thậm chí trong đầu chìm vào hôn mê, ý thức cũng bắt đầu đắm chìm, biết tình huống không ổn, hắn dùng hết chút tỉnh táo cuối cùng trở tay rút Yếm Sinh Đao ở sau lưng ra, hung hăng chém về phía "Lệ tiên tử"!
"Lệ tiên tử" thấy lưỡi đao chém tới, không khỏi thay đổi sắc mặt, muốn trốn vào trong ngực hắn, Bùi Lăng thấy thế không hề chậm trễ đưa tay ra, một tay vặn gãy cổ nàng.
"Răng rắc!"
Tiếng cổ bị bẻ gãy giòn giã vang lên, cùng lúc đó, dây leo bay múa xung quanh như hơi dừng lại, chợt "thi thể" "Lệ tiên tử" lập tức bành trướng, trong khoảnh khắc hóa thành một ác quỷ mặt xanh nanh vàng, vặn vẹo dữ tợn.
Ác quỷ này cao hơn Bùi Lăng ba trượng có thừa, hai gò má điêu khắc đồ văn phức tạp, đầu mọc sừng thú, sau mông có cái đuôi dài như roi thép, phía sau có lông như lông Khổng Tước, cuối đuôi bén nhọn như chùy, hiện ra ánh sáng đen nhánh, vừa nhìn đã biết ngay lực sát thương.
Toàn thân nó trần trụi, cơ bắp cứng rắn, ở ngực và bên hông buộc vải vóc huyết sắc che lấp. Nhìn từ lồng ngực chập trùng, cái này mẹ nó lại là nữ quỷ!
Có lẽ vì giới tính, trên đầu nó còn đội một cái vòng hoa không phù hợp với vẻ ngoài.
Lấy dây leo huyết sắc làm chủ thể, điểm xuyết từng đóa hoa cánh kép thuần trắng, thoạt nhìn có cảm giác xinh đẹp như mộng ảo.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của ác quỷ hiện ra sát cơ, cúi đầu lạnh lùng nhìn Bùi Lăng, bỗng nhiên một chiếc đuôi dài gào thét đâm xuyên xuống!
Đến tận bây giờ Bùi Lăng vẫn bị nó nắm chặt bàn tay, thấy không thể né tránh, trong lòng hung ác, Yếm Sinh Đao thay đổi phương hướng, dứt khoát chém về phía cánh tay đang giữ chặt mình.
"Tỉnh!" Vào thời khắc mấu chốt, bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát lạnh, tinh thần của Bùi Lăng chấn động, lúc lại ngước mắt nhìn, cảnh vật xung quanh đã thay đổi: Ác quỷ đã biến mất dạng, không biết cây gậy gỗ mà mình luôn cầm trong tay đã biến thành một sợi dây leo từ khi nào.
Sợi dây leo sinh ra vô số sợi rễ nhỏ bé đâm sâu vào lòng bàn tay hắn, theo hô hấp, hấp thu máu của hắn.
u Dương Tiêm Tinh áo gai quần áo trắng, trên đầu vải trắng bồng bềnh, mắt lạnh như sao đang dùng hai ngón tay ngọc nhỏ dài giữ lấy lưỡi đao Yếm Sinh Đao, khiến nó dừng lại ở nơi đã sắp chạm đến da thịt của Bùi Lăng.
Vốn trước đó đã để Tiết Huỳnh dẫn đường cho Bùi Lăng, bây giờ lại không thấy tăm hơi.
Trong lòng Bùi Lăng nặng nề, vốn hắn vô cùng cẩn thận theo Tiết Huỳnh, lúc này lại không phải Tiết Huỳnh tới cứu hắn, mà là u Dương Tiêm Tinh dẫn đội... Chẳng lẽ Tiết Huỳnh đã khó tự bảo vệ? Hay là người này cố ý hành động?
Hắn không kịp hỏi thăm u Dương Tiêm Tinh, dường như nổi giận vì huyễn cảnh bị phá, sau khi dây leo xung quanh yên lặng một lúc ngắn ngủi, cùng nhau bộc phát, vô số dây leo quấn lấy nhau lao về phía Bùi Lăng và u Dương Tiêm Tinh!
"Đứng nguyên đây, đừng rời khỏi ta vượt qua một trượng." u Dương Tiêm Tinh hơi nhíu mày dặn dò Bùi Lăng một câu, chợt đưa tay trái ra, móng tay vốn trắng bệch đón gió dài ra, gần như trong chớp mắt đã dài được một tấc, màu sắc đen như mực, thoạt nhìn quỷ dị đáng sợ. Chỉ một chút, đã cắt đứt sợi dây leo đâm vào lòng bàn tay Bùi Lăng, sợi dây leo vừa đứt, bên trong lại không chảy ra chất lỏng của thực vật, mà là máu đỏ tươi.
Ngay sau đó, khí thế của u Dương Tiêm Tinh tăng cao, trong nháy mắt đã đến tình trạng khiến Bùi Lăng hết hồn, mười móng tay của nàng cùng dài ra, cánh tay bắt chéo đột nhiên vạch một cái, lấy đó làm trung tâm, mười đạo trảo ấn màu đen lập tức khuếch tán ra xung quanh, chặt đứt toàn bộ dây leo vây quanh.
Trong lòng Bùi Lăng vui mừng, vị sư tỷ này thật mạnh!
u Dương Tiêm Tinh lại là tỏ vẻ nghiêm nghị, vẻ mặt không hề tốt hơn, lôi kéo Bùi Lăng bỏ chạy.
Bùi Lăng đang không hiểu, lại thấy đoạn dây leo rơi xuống đất nhanh chóng trưởng thành dây leo mới, sau đó càng nhiều sợi dây leo quấn lấy hai người.
Không chờ bọn họ chạy xa, vô số dây leo mới cũ đuổi theo từ phía sau, u Dương Tiêm Tinh hóa ngón tay thành trảo, bẻ vụn sợi dây leo quấn quanh hai người.
Vào lúc này, trong sợi dây leo đột nhiên chìa ra một nụ hoa trắng noãn không tì vết, giống hệt với bông hoa nở rộ ở vòng hoa trên đầu ác quỷ trong huyễn cảnh.