Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 633: Đường phố quỷ dị








Chu Văn thử triệu hoán Lục Dực Thủ Hộ Cự Long, nhưng lại không triệu hoán được, tựa hồ bị lực lượng quy tắc nào hạn chế.

Mấy Phối sủng triệu hoán lần trước đã tự động biến thành hình xăm, không triệu hoán được, chỉ có Đế Thính vẫn duy trì trạng thái hoa tai, không bị phong ấn.

- Phối sủng của ngươi có thể triệu hoán được không?

Chu Văn hỏi Lưu Vân.

- Không thể.

Thần sắc Lưu Vân ngưng trọng lắc đầu.

Không có Phối sủng, hắn và Chu Văn chẳng qua là Sử thi cường giả, gặp được nhiều chuyện đều khó giải quyết.

Lưu Vân nói xong, tiến lên hai bước, muốn thử xem có sử dụng được Nguyên Khí kỹ không, nhưng mới đi một bước, phát hiện dưới chân đã xảy ra sự kiện kỳ quái, lập tức ngừng lại.

Chu Văn cũng nhìn dưới chân Lưu Vân, đó là một khối đá phiến.

Trên thực tế toàn bộ phố đều dùng đá phiến lắp, mỗi một khối đá phiến có diện tích giống nhau, đại khái 40 centimet chiều rộng, hơn 60 centimet chiều dài.


Liếc mặt một thoáng, toàn bộ đường phố đều lát loạt đá này, ở cuối đường lát, là một thềm đá, trên mặt thềm đá có một kiến trúc kỳ quái, thoạt nhìn chẳng khác tấm kia lưu niệm.

Vừa rồi Lưu Vân vừa đi một bước, khối đá phiến hắn dẫm lên, lập tức sáng lên, tỏa ra quang mang nhàn nhạt, như ngọc thạch trong suốt.

Mà khối đá phiến này, ánh sáng nhạt ngưng tụ thành một số thứ tự, 364.

- Có cảm thấy thân thể có chỗ nào khác thường không?

Chu Văn hỏi Lưu Vân.

Lưu Vân lắc đầu:

- Trừ việc không triệu hoán được Phối sủng bên ngoài, cũng không xuất hiện vấn đề nào khác, để ta lại đi thử một bước tiếp.

Nói xong, Lưu Vân lại tiến thêm một bước, chân Lưu Vân bước tới viên đá phiến bên cạnh, sau khi hắn rời khỏi khối đá phiến kia, oánh quang trên nó lập tức biến mất, mà khối đá phiến hiện tại hắn đang đứng, lại nổi ánh sáng nhàn nhạt, mặt trên đồng thời cũng xuất hiện con số.

Chẳng qua đây không phải là 364 mà là 363.

- Xem ra nếu mỗi lần di chuyển, con số sẽ giảm bớt một đơn vị, nhưng không biết con số này đại biểu cho cái gì đây?

Lưu Vân nhíu mày hỏi.

- Ta có dự cảm vô cùng xấu, những người kia đều đứng trên đường không nhúc nhích, khối đá phiến dưới chân họ cũng tương tự chúng ta, ban đầu ta tưởng bọn họ không muốn động, mà bởi con số này, cho nên mới không dám động.

Chu Văn nói, bản thân cũng đi thử một bước, hắn muốn chứng thực suy đoán của mình.

Cửa thành đã đóng cửa, Chu Văn đi một bước, đi tới mặt trên khối đá phiến kia, quả nhiên phiến đá kia cũng sáng lên, hơn nữa xuất hiện con số 365.

- Cái này không công bằng, tại sao vừa rồi ta đi một bước, con số là 364, ngược lại ngươi nhiều hơn ta một đơn vị?

Lưu Vân nói.

Chu Văn không có để ý đến hắn, lại lui một bước, phiến đá dưới chân lại sáng lên, con số quả nhiên biến thành 364.

- Phỏng chừng hiện tại chúng ta vô luận đi về hướng nào, con số đều giảm một đơn vị, mặt quỷ ngoài đại môn nói hai chân không thể rời mặt đất, nếu không sẽ chết, nói cách khác, chúng ta không thể bay, chỉ có thể đi trên đường lát này.

Chu Văn nhìn thoáng qua người phía trước nói:

- Con số trên mặt khối đá phiến, hình như đại biểu số bước chúng ta được phép đi, nếu bước hết số này, có lẽ có chuyện cực xấu phát sinh.

- Hiện tại xem ra, xác thật rất có khả năng.


Lưu Vân đồng ý Chu Văn, còn nói thêm:

- Nếu chúng ta không đi, chỉ đứng ở chỗ này sẽ thế nào?

- Không biết, có điều ta nghĩ Dị thứ nguyên sinh vật trong Hoàng Tuyền thành hẳn sẽ không làm khác chúng ta.

Chu Văn trả lời thực dứt khoát, Hoàng Tuyền thành quá mực quỷ dị, hắn không biết tiếp theo, sẽ có chuyện gì phát sinh.

Hai người đứng nơi đó, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám động.

- Chúng ta cứ đứng như vậy, cũng không phải biện pháp, bằng không chúng ta thử hỏi những người kia một chút, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Lưu Vân nói với Chu Văn.

- Tốt, ngươi hỏi đi.

Chu Văn đáp.

Lưu Vân muốn Chu Văn làm, nhưng Chu Văn lại muốn Lưu Vân làm, kết quả hai người không ai động.

Chu Văn cũng không nhàn rỗi, hắn lần lượt triệu hoán Phối sủng của mình, trừ bỏ Đế Thính bên ngoài, không biết còn Phối sủng khác có thể triệu hoán không?

Ở loại địa phương này, thêm một Phối sủng sử dụng được, sẽ thêm một phần hi vọng sống.

- Chu Văn không đáp lại…Hoàng Kim Bá Kiếm không đáp lại…Ma Giáp Hổ Phách tướng không đáp lại…Ma Anh…

Trong lòng Chu Văn vui vẻ, Ma Anh lại đáp lại hắn, Chu Văn có thể cảm nhận ý thức của Ma Anh, đang chờ hắn triệu hoán.

- Ma Anh có thể triệu hoán!

Chu Văn không triệu hoán Ma Anh, hắn muốn tìm hiểu trước tình huống.

Kiểm tra toàn bộ Phối sủng một lần, kết quả chỉ có Đế Thính và Ma Anh đáp lại hắn, Bạo Quân Bỉ Mông cũng không hề có động tĩnh.

Sau khi thử qua Phối sủng, Chu Văn lại bắt đầu thử đồi Nguyên Khí quyết, hắn muốn xem Mệnh cách và Mệnh hồn đã dùng được không?

Mệnh cách và Mệnh hồn đều bình thường, không ảnh hưởng, trừ không thể sử dụng Phối sủng bên ngoài, tất cả đều bình thường.

Lúc Chu Văn đổi thành Đạo Thể, Ngọc Anh lại mở mắt, trên người tản mát ra bảo quang, lực lượng cấm kỵ khủng bố như thiên hà thẩm thấu vào thân thể nó, chỉ mấy giây trôi qua, Ngọc Anh kém chút bị lực lượng khủng bố kia căng bạo, dọa Chu Văn vội vàng phong cấm Mệnh hồn Chư Thần Hồi Tỵ.

- Cấm kỵ chi lực thật khủng khiếp!


Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác một lần nữa khôi phục liên hệ với Phối sủng.

Đáng tiếc Chư Thần Hồi Tỵ không thể kiên trì trong thời gian dài, khoảng thời gian này căn bản không đủ để chiến đấu.

- Cấm kỵ chi lực của Hoàng Tuyền thành, so với Cấm kỵ chi lực của Ngọc Hoàng đỉnh còn khủng bố hơn, khó trách người gặp Hoàng Tuyền thành đều không thể trở về, chỉ sợ cục diện hiện tại cửu tử nhất sinh.

Chu Văn tử hỏi.

Trước mắt tư liệu hữu dụng quá ít, hắn căn bản không biết cách rời khỏi Hoàng Tuyền thành.

Lưu Vân há miệng la to, muốn kinh động những người đó, thanh âm của Lưu Vân vô cùng lớn, lấy âm lượng của hắn, ngay cả người ngoài thành cũng có thể nghe được.

Nhưng những người trên đường đó, tựa hồ hoàn toàn không nghe được thanh âm hắn, căn bản không để ý đến bọn họ.

- Đừng kêu nữa, bọn hắn không nghe thấy đâu.

Chu Văn nói.

- Tại sao ngươi biết bọn họ không nghe thấy?

Lưu Vân hỏi.

- Ngươi không phát hiện sao? Chúng ta đứng ở chỗ này lâu như vậy, ngươi có nghe thấy bất kỳ thanh âm nào trên đường phố này không?

Chu Văn chỉ vào đường phố nói.

Lưu Vân nao nao, lúc này mới phát hiện, con phố này an tĩnh mà quỷ dị, trừ bỏ hắn cùng Chu Văn phát ra thanh âm ở ngoài, toàn bộ nơi này không hề phát ra điểm thanh âm nào.

Người trên đường, tuy không dị động, nhưng cũng có một số người hoạt động, thậm chí có thể nhìn thấy bọn họ há miệng nói chuyện, nhưng lại không nghe được một điểm âm thanh nào, toàn bộ đường phố yên tĩnh lạ thường.