- Xem ra bởi sự xuất hiện của Thất Lạc Quốc Độ nên hậu tố Quỹ Tích biến mất. Nếu Ma Thần Kỷ có thể ngưng tụ ra Mệnh hồn, như vậy ba loại Nguyên Khí quyết của hắn, chắc hẳn có thể ngưng tụ Mệnh hồn mới đúng.
Chu Văn dự dịnh bỏ chút thời gian, đem ba loại Nguyên Khí quyết còn lại ngưng tụ thành Mệnh hồn.
- Thất Lạc Quốc Độ có thể cho ta năng lực thuấn di, không biết ba loại Mệnh hồn còn lại có thể làm được những gì?
Chu Văn suy nghĩ một chút, định nghiên cứu Cổ Hoàng kinh một chút.
Tại sao phải ngưng tụ Cổ Hoàng kinh trước, bởi hai loại Nguyên Khí quyết khác, Chu Văn không nghĩ ra đầu mối.
Đạo quyết huyền ảo khó hiểu, ngoại ngừ năng lực hồi phục Nguyên khí ra, trước mắt Chu Văn chưa phát hiện ra được tác dụng nào khác, cho nên muốn lĩnh ngộ không hề đơn giản như vậy.
Nguyên Khí quyết Tiểu Bàn Nhược kinh xác thực có liên quan đến lục cảm, trong lúc nhất thời Chu Văn không nghĩ ra biện pháp nào để giải quyết.
Còn Cổ Hoàng kinh mà nói, tựa hồ có vẻ trực tiếp hơn, nó có tác dụng gia trì đối với lực lượng, lại thêm thuộc tính hệ Hỏa, cho nên Chu Văn cảm giác chỉ cần đi tham khỏa một chút Hỏa hệ lực lượng là có thể lĩnh ngộ.
Chu Văn nhìn một chút Phó bản trong trò chơi của mình, quả thật Dị thứ nguyên sinh vật hệ Hỏa không nhiều, có Hỏa điểu trên Hỏa Thần bệ.
Có điều những loại hình kỹ xảo của Hỏa điểu kia, Chu Văn đã thử qua nhiều lần, nhưng không lĩnh ngộ được cái gì, cho nên Chu Văn dự định đến chỗ khác.
Long Môn động không có Dị thứ nguyên sinh vật Hỏa hệ mạnh, Lão Quân sơn, Kiến sào, Hổ Lao quan không có có địa phương nào có, Trạch thành càng là một vùng biển nước mênh mông.
Viễn cổ chiến trường Trác Lộc toàn Dị thứ nguyên sinh vật Độc hệ, không có cái gì liên quan đến Hỏa.
-Hiện tại Phó bản trong trò chơi không có sinh vật hệ Hỏa nào!
Chu Văn có thể dự định đi tìm Phó bản mới, lên mạng tìm tòi tư liệu của Tịch Dương học viện, hi vọng có thể tìm được Dị thứ nguyên lĩnh vực có sinh vật Hỏa hệ.
Nếu như thực sự không tìm được, Chu Văn đành phải khai đao với tiểu điểu, dù sao nó cũng là Dị thứ nguyên sinh vật Hỏa hệ, chắc hẳn có chút tác dụng, trêu chọc nó để nó phun lửa không phải việc khó gì.
Có điều hỏa diễm của tiểu điểu có chút đáng sợ, không phải vạn bất đắc dĩ, Chu Văn cũng không có ý định trêu chọc nó.
Phó bản có Dị thứ nguyên sinh vật Hỏa hệ không khó tìm, rất nhanh Chu Văn phát hiện được một cái, hơn nữa còn không yếu cầu giấy thông hành, nơi đó không có thành, là một Dung Nham hà dưới mặt đất, phụ cận có không ít Dị thứ nguyên sinh vật.
Bởi giá trị Dung Nham hà không cao, đại bộ phận Dị thứ nguyên sinh vật Hỏa hệ đều có năng lực sinh tồn trong dung nham, cho nên săn giết tương đối khó khăn, mà tiền lời không cao, trừ một số học sinh và đạo sư cần Nguyên Khí kỹ, người bình thường rất ít khi tới đây, tự nhiên nơi này không có ai giám thị.
Trên đường đi, Chu Văn đụng phải không ít học sinh, có điều bọn hắn đều đi nơi khác, thời điểm Chu Văn đến phụ cận, đã không thấy còn mốm nào.
Xa xa cảm giác được sóng nhiệt phả vào người, cũng may thể chất Chu Văn đã mạnh phi thường, nếu thành người khác sợ đã toát mồ hôi, nếu ở nơi này trong một khoảng thời gian dài, nếu không có nước bổ sung, sợ rằng cơ thể rất nhanh mất nước.
Dung Nham hà xích hồng từ huyệt động dưới lòng đất chậm rãi chạy xuôi, chênh lệch với phụ cận màu đen.
Chu Văn chưa đi tới Dung Nham hà, đã thấy một người ngồi xổm gần Dung Nham hà, nhìn y phục hắn, biết hắn chắc chắn là học sinh Tịch Dương học viện.
-Cổ Điển, ngươi làm gì ở đây?
Chu Văn đến gần xem xét, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng của người kia, có điều vẫn nhận ra hắn là ai.
Nói chung dáng người Cổ Điển quá cao to hùng tráng, rất dễ dàng nhận biết.
-Câu cá.
Cổ Điển xoay đầu quay lại nhìn Chu Văn liếc mắt, chỉ nói hai chữ, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm, Dung Nham hà.
-Ngươi câu cá? Ngươi câu loại cá gì?
Chu Văn đến bên cạnh Cổ Điển, nhìn xuống mặt Dung Nham hà một chút, thấy trong tay Cổ Điển kéo một dây thừng to dài như ngón tay cái, dây thừng trắng sáng như tuyết, thoạt nhìn như ở tằm bện thành, chìm dưới phía trong Dung Nham hà, nhưng lại không bị Dung Nham hà thiêu hủy, thoạt nhìn đó không phải là loại tơ tằm bình thường.
Nơi này các Dung Nham hà khoảng độ ba bốn mét, có điều hơi nòng nơi đây đã rất đậm, nhưng Cổ Điển không đổ một giọt mồ hôi nào, mặt không thay đổi nhìn Dung Nham hà.
-Kim ngư.
Cổ Điển phun ra hai chữ, tựa như chữ của hắn rất đáng tiền, sợ nói quá nhiều, lỗ vốn.
-Chỗ này có Kim ngư?
Chu Văn không tin nơi này có Kim ngư, hắn chỉ nghe nói chỗ này có Hỏa Giáp ngạc và Dung Nham trùng.
Nếu cá sấu cũng tính là cá, như vậy nơi này có cá thật, có điều Hỏa Giáp ngạc có màu đen, trên người có hoa văn giống dung nham, nhưng không có chút nào màu vàng cả.
-Có.
Cổ Điển trả lời hết sức khẳng định.
-Vậy ngươi ở đây câu tiếp, ta đến chỗ khác tìm Hỏa Giáp ngạc.
Chu Văn chuẩn bị đến đi dọc về hướng thượng du Dung Nham hà, tìm phụ cận có đồ án nhỏ không, đột nhiên thấy dây thừng trên tay Cổ Điển kich liệt dung động.
Hai tay Cổ Điển kéo chặt dây thừng, hai chân giống đứng như cọc gỗ, gắt gao đóng ở trên mặt đá, sợi dây thứng bị kéo căng thẳng tắp, không ngừng di động trong Dung Nham hà, giống như có sinh vật mắc câu chạy lung tung trong Dung Nham hà.
Chu Văn bị Cổ Điển hấp hẫn, không khỏi dừng bước quan sát.
Răng rắc!
Chỉ thấy dưới chân Cổ Điển, nham thạch vỡ vụn, hai chân hắn rơi vào trong nham thạch, toàn bộ bắp chân bị kéo vào.
-Lực lượng rất mạnh, tên này chắc hẳn đang là đỉnh phong Truyền kỳ đi?
Chu Văn đối với thực lực Cổ Điển có chút hiếu kỳ.
Trước đó hắn từng đánh bại Cổ Điển một lần, nhưng sau này hắn phát hiện thực lực Cổ Điển không ngừng tịnh tiến, nhưng bởi hai người không có cơ hội giao thủ nên hiện tại Chu Văn không biết thực lực chân chính của Cổ Điển như thế nào.
Hiện tại xem xét, lực lượng của Cổ Điển rơi vào khoảng 20 điểm.
Lực lượng Cổ Điển như vậy, nhưng không thể kéo nổi dây thừng, bởi lực lượng truyền từ bên dưới Dung Nham hà quá mạnh, hai chân Cổ Điển giống như cái cày, đem nham thạch bổ thành hai đạo kênh mương.
Chu Văn vội vàng lách mình đến bên cạnh Cổ Điển, hai tay nắm lấy dây thừng, cùng Cổ Điển kéo.
Mặc dù thuộc tính lực lượng của hắn không cao bằng thuộc tính tốc độ, nhưng cũng rơi vào tầm 28 điểm, kéo một phát, lập tức ngừng xu thể kéo xuống của sợi thừng, có điều Chu Văn còn muốn dùng sức kéo dây thừng, nhưng cảm giác trầm trọng dị thường, lại không thể khiến nó nhúc nhích được.
-Khi nào ta bảo ngươi kéo, ngươi giật thật mạnh vào.
Cổ Điển đột nhiên nói.
-Được.
Chu Văn cảm thụ lực lượng của Cổ Điển, thời điểm Cổ Điển dùng sức kéo mạnh khiến hắn kéo mạnh, thời điểm Cổ Điển thu lực, hắn cũng làm tương tự.
Qua nửa giờ, Chu Văn cảm giác lực lượng trên sợi dây lại yếu hơn rất nhiều, lúc này Cổ Điển rống to một tiếng:
-Kéo!
Chu Văn vội vàng dùng toàn lực, cùng Cổ Điển kéo dây thừng, chỉ thấy sinh vật bị kéo ra khỏi Dung Nham hà, là một đầu sinh vật toàn thân kim lân, cái đuôi tựa như Kim ngư nhảy ra khỏi dung nham, trên người nó còn thiêu đốt ngọn lửa màu vàng.
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long
Hỏa Giáp Ngạc
Sau khi Kim ngư nhảy ra khỏi mặt dung nham, đột nhiên quẫy đuôi một cái, kém chút nữa kéo cả Chu Văn và Cổ Điển vào Dung Nham hà.
Chỉ nghe băng một tiếng, dây thừng bện bằng tơ trắng đột nhiên đứt.
Cổ Điển đem dây thừng còn lại kéo lên, mà bên trong Dung Nham hà, đã không thấy bóng dáng Kim ngư đâu, Dung Nham hà dần dần khôi phục bình tĩnh.
-Con Kim ngư kia là Dị thứ nguyên sinh vật gì? Mà sao khí lực lớn vậy?
Chu Văn hỏi.
Hai người Cổ Điển và Chu Văn dùng khí lực như vậy, lại không thể đem Kim ngư kéo lên, Chu Văn dám chắc nó chắc hẳn là Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật, nhưng nếu nó là Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật, làm sao nó không chịu phản kích, cứ hiền lành đi như vậy.
-Sử thi.
Cổ Điển thu dây về, đứng dậy muốn rời khỏi.
-Cứ đi như vậy, không tiếp tục câu sao?
Chu Văn nghi ngờ hỏi.
-Dây thừng đứt, không còn mồi.
Mặc dù Cổ Điển tiếc chữ như vàng, có điều Chu Văn vẫn hiểu hắn nói gì.
-Loại Kim ngư này cần mồi câu gì?
Chu Văn tính toán sau khi download Phó bản, thử một chút xem có thể câu được không.
-Băng tằm.
Cổ Điển nói một câu, rồi đi.
Chu Văn chưa nghe nói qua băng tằm là cái gì, có điều có vẻ nó là một loại Dị thứ nguyên sinh vật.
-Ngươi câu thứ này làm gì?
Chu Văn lại hỏi một câu.
-Nuôi mèo.
Thanh âm Cổ Điển từ xa bay tới, khiến Chu Văn không khỏi ngẩn ngơ.
-Bắt Sử thi sinh vật cho mèo ăn.
Chu Văn thực sự không hiểu rõ tư duy của Cổ Điển.
Sau khi Cổ Điển đi, Chu Văn đi dọc phụ cận Dung Nham hà, không tìm được đồ án nhỏ, nhưng thấy được một đầu Hỏa Giáp ngạc đang lên bờ.
Hỏa Giáp ngạc dài khoảng bốn mét, bên trên có dung nham lân giáp, mặc dù nó chỉ là Truyền kỳ Dị thứ nguyên sinh vật, có điều nó có thể phun ra hỏa diễm, mà lực lượng phi thường mạnh mẽ, xem như đỉnh cấp Truyền kỳ.
Chu Văn chưa tới gần, Hỏa Giáp ngạc đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, há miệng bắn một đạo hỏa diễm, phun xa mấy chục mét.
Với loại hỏa diễm này, Chu Văn mặc Thạch Khải, không tránh né, vận chuyển Cổ Hoàng kinh, đánh một quyền về phía hỏa diễm.
Bảnh!
Hỏa diễm trực tiếp bị đánh bạo, dung nham xung quanh bị đánh tung tóe, loại hỏa diễm này, căn bản không thể tổn thương Chu Văn.
Hỏa Giáp ngạc tiếp tục phun hỏa diễm, Chu Văn không giết nó, cứ để nó tiếp tục phun lửa, sau đó dùng lực lượng Cổ Hoàng kinh đánh nổ hỏa diễm, muốn lĩnh ngộ ảo diệu bên trong.
Nhưng rất nhanh Chu Văn phát hiện, ngoại trừ nhiệt lượng cao, hắn thực sự không cảm thấy bên trong hỏa diễm Hỏa Giáp ngạc có cái gì ảo diệu cả, thuần túy nhiệt lượng.
Đánh được một lúc, Chu Văn không lĩnh hội được cái gì, còn Hỏa Giáp ngạc mệt không phun hỏa diễm nữa, xoay người bỏ chạy tiến vào bên trong Dung Nham hà.
-Có thể hỏa diễm không đủ, đợi lát nữa xem có tìm được Dung Nham trùng không, đó là Sử thi Dị thứ nguyên sinh vật Hỏa hệ, hỏa diễm của nó còn mạnh hơn Hỏa Giáp ngạc nhiều.
Chu Văn không thèm đuổi Hỏa Giáp ngạc nữa, giết Truyền kỳ sinh vật, đối với Chu Văn không còn ý nghĩa gì lớn.
Vừa đi tìm kiếm đồ án nhỏ, đáng tiếc không phát hiện được sự tồn tại của nó, nhưng hắn vừa vặn gặp được mười mấy đầu Hỏa Giáp ngạc.
-Một đầu Hỏa Giáp ngạc hỏa diễm không đủ mãnh liệt, mười mấy con hẳn sẽ khác?
Chu Văn thầm nghĩ như vậy, vọt vào bên trong đám Hỏa Giáp ngạc.
Tâm tình Lý Vị Ương hiện tại không được tốt lắm, vốn nàng hẹn mấy tỉ muội Vị Ương xã đi hoạt động, ai biết bên trong đám tỷ muội có người mang bạn trai tới.
Mang bạn trai cũng không có việc gì, nhưng người này khiến người ta có chút chán ghét, vốn Lý Vị Ương muốn đi săn giết một chút Phàm thai Ma hóa binh, nhưng người này nhất định phải tới Dung Nham hà.
Thành viên Vị Ương xã, trên cơ bản toàn Phàm thai, ngay cả Lý Vị Ương không lâu trước đây mới tấn thăng Truyền kỳ, thuộc tính còn chưa kịp tăng lên.
Mang theo các thành viên vào Dung Nham hà, căn bản không có ý nghĩa, Dị thứ nguyên sinh vật thấp nhất ở đây là Hỏa Giáp ngạc, là một loại đỉnh cấp Truyền kỳ sinh vật, ngay cả Lý Vị Ương khó có thể đánh lại nó, huống chi những tỉ muội khác còn chưa tấn thăng Truyền kỳ.
Nhưng tên nam nhân kia lại cực lực đề cử bọn hắn đến Dung Nham hà, lại thêm tiểu muội kia trợ giúp, vài người Lý Vị Ương nể mặt nàng, miễn cưỡng đi Dung Nham hà.
Cũng may Dị thứ nguyên sinh vật tại đây không rời Dung Nham hà quá xa, mặc dù các nàng không đánh lại được Dị thứ nguyên sinh vật ở đây, nhưng chỉ cần không tới quá gần Dung Nham hà, sẽ không gặp nguy hiểm.
Mặc dù không lo lắng về vấn đề an toàn, nhưng bộ phận người cùng nhau đi săn, hiện tại những tỉ muội còn lại chỉ có thể nhìn nam nhân kia đánh Hỏa Giáp ngạc, ngoại trừ bạn gái nam nhân kia, Tuyết Lỵ, hung hăng khen bạn trai, còn mấy tỉ muội còn lại đều cảm thấy có chút nhàm chán.
Trịnh Thiên Luân đánh chết một đầu Hỏa Giáp ngạc, may mắn tuôn ra một khỏa lực lượng kết tinh, sau đó trở lại bên người đám nữ sinh, đem viên kết tinh kia đưa cho bạn gái của hắn nói:
-Tuyết Lỵ, khối kết tinh lực lượng này cho ngươi.
-Như thế này không tốt lắm đâu? Ta chỉ là Phàm thai, nếu sử dụng Truyền kỳ kết tinh không phải quá lãng phí sao?
Tuyết Lỵ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ nét vui mừng.
-Cầm lấy dùng đi, giết Truyền kỳ Dị thứ nguyên sinh vật đối với ta mà nói, không phải là việc khó gì, muốn Truyền kỳ kết tinh rất đơn giản, hôm nay ta mời các ngươi tới đây, thu hoạch thuộc về các ngươi hết.
Trịnh Thiên Luân đem viên lực lượng kết tinh thu hoạch được nhét vào tay Tuyết Lỵ, không nhịn được đau lòng.
Trịnh Thiên Luân tấn thăng Truyền kỳ không được mấy tháng, giết chết Truyền kỳ Dị thứ nguyên sinh vật không dễ như hắn nói vậy, sở dĩ hắn mang đám người Tuyết Lỵ tới Dung Nham hà, không tới các địa phương khác, bởi nơi này tương đối an toàn, hơn nữa trên tay hắn có một đầu Phối sủng Tuyết xà, biến thành Tuyết xà đao, chính là khắc tinh của Dị thứ nguyên sinh vật Hỏa hệ, cho nên hắn giết Hỏa Giáp ngạc dễ hơn Truyền kỳ Dị thứ nguyên sinh vật khác.
Lý Vị Ương chán nản, nàng không phải tên ăn mày, không cần người khác bố thí, mà đi thế này không phải mục đích của huấn luyện, nếu không phải nể mặt Tuyết Lỵ, nàng sớm bỏ về rồi.
Trịnh Thiên Luân mang bọn Lý Vị Ương đi về phía trước, nhưng không biết thế nào, bình thường ở đây Hỏa Giáp ngạc khá nhiều, nhưng hôm nay không thấy mấy mốm.
Bên trong Dung Nham hà cũng có, nhưng Trịnh Thiên Luân không có bản sự tiến vào Dung Nham hà giết Hỏa Giáp ngạc.
-Kỳ quái, tại sao Hỏa Giáp ngạc đều chạy vào Dung Nham hà nhỉ?
Trịnh Thiên Luân mang các nàng đi mấy dặm đường, nhưng không phát hiện Hỏa Giáp ngạc lên bờ, có chút xấu hổ lẩm bẩm.
-Có thể chúng biết ngươi tới giết, chúng nó bị hù, chạy vào Dung Nham hà hết rồi.
Tuyết Lỵ khéo léo nói.
Trịnh Thiên Luân nghe được, cười ha hả nói:
-Chứng tỏ chúng nó thông minh phết.
-Đằng trước có cái gì?
Một nữ sinh đột nhiên chỉ về đằng trước nói.
Lý Vị Ương đã sớm không nghe nổi nữa, hướng về phía trước nhìn sang, quả nhiên thấy một thân ảnh đang trên Dung Nham hà, trên người hắn mặc đồng phục Tịch Dương học viện.