Sáu tiểu điểu nhảy nhót bên trong xe, mổ mổ từ nơi này đến nơi khác, sau đó mặt thộn ra, nhìn có vẻ tò mò
Chu Văn và Lý Huyền hiển nhiên không có hứng thú như chúng nó vậy, ngồi ở chỗ kia một cử động nhỏ cũng không dám, sợ chọc giận chúng nó, chọc đến đại điểu không cao hứng.
Đồng thời lại sợ này nhóm tiểu điểu này đột phát kỳ tưởng, ở trên người bọn họ thử xem độ cứng của mỏ điểu.
- Phanh!
Thời điểm đang nghĩ ngợi, một tiểu điểu không biết như thế nào cao hứng, dùng miệng hung hăng mổ phía trên cánh cửa xe.
Chiếc xe này là loại xe chuyên dụng chống đạn, ngay cả bom tạc cũng không xi nhê, lại bị con tiểu điểu trực tiếp chọc thủng một lỗ.
Chu Văn cùng Lý Huyền trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh, cùng mồ hôi nóng đan xen nhau, không hiểu đây là cái tư vị gì.
Cũng may mấy con tiểu điểu cũng không test thử trên người bọn họ, Chu Văn trông còn đỡ, Lý Huyền có chút xui xẻo, có một con tiểu điểu béo nhất ngồi chễm trệ trên đầu hắn, làm tâm tư hắn chết lặng, không biết phải làm gì.
Lại một tiếng vang lớn kêu lên, xe ô tô kịch liệt đung đưa, Kim sắc điểu không còn thấy đâu nữa, chiêu ô tô cũng dừng trên mặt thực địa.
Nhưng Chu Văn nhìn hướng ra bên ngoài, tức khắc biết chính mình đã sai, bọn họ căn bản không có rơi xuống đất, mà tại vị ở một tòa tòa cô phong giữa sườn núi, ô tô dừng ở giữa sườn núi phía trên một cái thạch đài, nơi này thượng không thiên, hạ không chấm đất, trừ phi bọn họ phi xe lao xuống, bằng không khẳng định không đi được nữa.
Xe có thể đi được hay không, không quan trọng, quan trọng nhất chính là bọn họ có thể sống sót trở về hay không.
Chu Văn đang suy xét như thế nào mới có thể giữ mạng sống, Lý Huyền lại lặng lẽ kéo một chút góc áo, sau đó chỉ chỉ hắn bên ngoài cửa sổ xe.
Chu Văn theo hướng hắn chỉ lập tức kinh hãi.
Nơi này là một tòa cô phong giữa sườn núi, nói chung khoảng cách tới mặt đất cũng phải ít nhất lên đến bảy tám trăm mét, nhưng Lý Huyền nhìn từ trong cửa sổ nhìn ra, có thể thấy một thân cây tán rộng.
- Ở nơi này có thể nhìn được tán cây? Không biết cái thân cây kia cao đến bao nhiêu mét?
Chu Văn vô pháp tưởng tượng, tuy thời đại này thực vật biến dị cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên, Chu Văn gặp qua cái cây cao tới tận bảy tám trăm mét.
Nếu chiều cao này tính theo nhà lầu, cũng phải tương đương với tòa nhà cao hai ba trăn tầng.
Đại điểu giống Phượng hoàng đứng trên tán cây khổng lồ, phát ra một tiếng chim hót, khiến Chu Văn cảm thấy chết lặng, hai lỗ tai ong ong, cái gì cũng không thể nghe thấy được.
Sau con chim nhỏ nghe được tiếng kêu của đại điểu, nhảy nhót lao ra khỏi cửa sổ, bay ra ngoài xe, hướng về phía tán cây mà đại điểu đậu lên trên.
Chu Văn bây giờ mới phát hiện, đại điểu không phải ở trên ngọn núi phía trên, mà sào huyệt của nó ở trên cây đại thụ kia.
Mà phía trên thạch đài, ngoài trừ ô tô của bọn họ ra, còn có mấy chiếc xe ô tô khác, có xe việt dã, có xe vận tải, bên cạnh rơi vãi không ít đồ vật linh tinh.
Các loại đồ vật như: thùng đồ uống, thùng vật liệu gỗ,… các loại đồ vật sắp xếp hỗn loạn trên gò đất cao, nhìn đi nhìn lại không thấy người.
- Xem ra đại điểu này không phải lần đầu tiên đem ô tô xách đi, nhưng thế nào ở đây không thấy bóng người? Những lái xe đó đi đâu? Đã đào tẩu được, hay sớm đã trong bụng đại điểu?
Chu Văn âm thầm suy đoán.
Thời điểm Chu Văn đang suy nghĩ, đại điểu kia mang theo sáu con chim nhỏ tiến vào gốc cây, lúc này A Sinh mới đè thấp thanh âm mở miệng nói:
- Con đại điểu kia quá khủng bố, chúng ta tuyệt đối không phải đối thủ của nó, ngàn vạn lần không nên chọc giận nó!
- Sinh ca, ngươi không đối phó nổi Sử thi sinh vật?
Lý Huyền ôm một tia hi vọng nói.
- Nếu là Sử thi sinh vật, ta còn có biện pháp, nhưng nó có phải Sử thi sinh vật hay không, ta đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấu?
A Sinh nhàn nhạt nói.
Lý Huyền nghe vậy, tức khắc chấn động:
- Không thể nào? Chẳng lẽ nó thật sự là một đầu Phượng hoàng trong Truyền thuyết Hoa hạ?
- Nó có phải là Phượng hoàng không, ta không dám khẳng định, có điều ta chắc chắn cây đại thụ kia chính là Ngô đồng mộc trong truyền thuyết.
A Sinh nhìn ra bên ngoài khỏa đại thụ nói.
- Cây đại thụ bên ngoài thật sự là Ngô đồng mộc? Phượng tê Ngô đồng(Phượng hót trên cây Ngô đồng), chẳng phải nói rằng đại điểu kia là Phượng hoàng thật sao?
Lý Huyền giật mình nói.
- Cũng chưa chắc, ta trước kia theo Đốc quân viễn chinh Dị thứ nguyên lĩnh vực, đã từng ở địa phương khác gặp qua Ngô đồng mộc, so với cây đại thụ này nhỏ hơn một chút.
- Ở trên đó có một con Thanh loan, tu vi đã nửa bước vào Thần thoại. Trận chiến đó chúng ta tổn thất thảm trọng, ngay cả Đốc quan cũng bị thụ thương, mới đem con Thanh loan đó chém giết, chém đổ cây Ngô đồng.
A Sinh nói.
- A Sinh, chúng ta phải làm sao bây giờ? Không bằng nhân lúc ban đêm, chúng ta bò trộm xuống núi đào tẩu đi?
Nghe A Sinh nói như vậy, Lý Huyền ngày cảng sợ hãi.
- Đừng nói Dị thứ nguyên sinh vật khủng bố này, ngay cả loài điểu bình thường, thị lực so với nhân loại mạnh hơn nhiều, cho dù ban đêm hay ban ngày, thị lực của chúng tuyệt đối không có ảnh hưởng.
A Sinh dùng ánh mắt đánh giá xung quanh, hắn cũng thấy được những chiếc ô tô và những đồ vật hỗn động rơi linh tinh.
- Các ngươi đợi ở đây, ta đi ra ngoài nhìn xem một chút.
A Sinh nói xong, lặng lẽ xuống xe, nằm áp sát mặt đất, trườn đi như rắn, không một tiếng động.
Trong chốt lát, A Sinh trở lại ngay, trong lồng ngực chứa không ít đồ vật.
- Tất cả đồ uống này, đều còn hạn sử dụng kéo dài tới tận nửa năm nữa, xem ra chủ nhân của nó được đem tới đây không lâu, hiện tại nơi này không có một bóng người, nếu bọn họ không có đào tẩu, chỉ sợ mười phẩn trong bụng đại điều.
A Sinh cầm đồ uống, thức ăn phân cho Lý Huyền và Chu Văn.
- Ăn no mới có sức trốn, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, kế tiếp theo kế hoạch phải tiến tới vài Dị thứ nguyên lĩnh vực rèn luyện, nhưng lại phải đến đúng thời gian Thánh địa bắt đầu, không thể ở chỗ này trì hoãn thời gian.
Sau quyết định, thừa dịp đại điểu mới chui vào gốc cây, chắc là không thể nhanh chóng đi ra ngoài, hiện tại mấy người Chu Văn định trốn đi.
Thời điểm ăn uống xong, ba người Chu Văn lập tức đứng dậy, lặng lẽ đi bên cạnh vách núi, bèn trông thấy, đỉnh ngọn núi không nói làm gì, nhưng vánh đá còn bóng loáng như gương, không thể tìm được hốc đá hay mỏm đá để đặt chân đi xuống.
- Nơi này quá trơn, nếu không thể dùng Phối sủng hệ phi hành, ta sợ không thể đi xuống.
Vẻ mặt Lý Huyền như đưa đám nói.
- Không thể sử dụng Phối sủng, Dị thứ nguyên sinh vật luôn có ý thức bảo vệ lãnh thổ, ngươi sử dụng Phối sủng, chẳng khác nào khiêu chiến nó, đến lúc đó chọc giận đại điều, hậu quả..
- Văn thiếu gia, ngươi có thể đi xuống sao?
A Sinh nhìn về phía Chu Văn hỏi.
- Có thể.
Chu Văn đi xuống dưới không khó khăn chút nào.
- Tốt, chúng ta đi trước Lý Huyền, cùng nhau xuống.
A Sinh nói xong liền ngồi xổm xuống dưới, chờ giúp Lý Huyền.
- Sinh ca, không cần, thật sự không cần, ta có thể thử một lần, sẽ không có vấn đề lớn gì có thể xảy ra.
Lý Huyền vội vàng cự tuyệt ý tốt của A Sinh.
Ba người cùng nhau bò xuống, cho nên leo xuống núi vất vả hơn, Chu Văn nhờ Long Môn phi thiên thuật, cũng chỉ miễn cưỡng bảo trì trạng thái cân bằng đi xuống mà thôi.
Chu Văn bò trong chốc lát, thấy Lý Huyền mồ hôi đầy đầu, có điều thoạt nhìn hẳn vẫn còn có thể đi xuống.
Theo bản năng nhìn lại phương hướng hốc cây, lúc này Chu Văn quay lại, đại điểu kia không biết khi nào đứng trên cửa hốc cây, lạnh lùng nhìn Chu Văn, làm hắn bị dọa hồn phi cửu thiên.