Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 195: Xe bay








- Đó là phượng hoàng sao?

Lý Huyền giật mình nhìn đại điểu nói.

- Đừng nói chuyện, đừng nhúc nhích, không được phát ra bất luận cái thanh âm gì.

A Sinh đè thấp giọng nói.

Chu Văn cùng Lý Huyền thấy A Sinh thận trọng như vậy, trong lòng nổi lên một áp lực không tên, bèn ngồi trong xe, không dám cử động, đôi mắt chăm chú nhìn đại điểu đang bay múa trong núi.

Đại điểu bay trông thật nhàn nhã, trông như một đám kim sắc vân phập phềnh trên núi, lúc thượng lúc hạ.

Đại điểu kia bay trong chốt lát, tiến lại gần bọn Chu Văn một tí, lúc này Chu Văn cùng Lý Huyền mới nhìn đến, nguyên lai sau đại điểu còn có một tiểu điểu bay theo.

Đại điểu như một mảnh kim vân, tiểu điểu lại giống như chim cút vậy, lông chim tuy cũng có màu kim sắc, như màu lại nhạt hơn, không tỏa ánh sáng mãnh liệt như đại điều, lông không có hoàn toàn mọc hết.


Chu Văn đếm đếm tổng cộng có sáu con đi theo sau đại điểu, cỗ cánh, thập phần nỗ lực duy trì hình thái nỗ lực phi hành, chao đảo, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

- Đây mới chính là hậu đại của Dị thứ nguyên sinh vật!

Đây là lần đầu tiên, Chu Văn nhìn thấy hậu đại Dị thứ nguyên sinh vật, trứng Phối sủng kỳ thật không phải trứng thật, mà chỉ là một loại sinh mệnh kết tinh.

Nhìn thoáng, đại điểu kia mang lũ tiểu điểu đi về hướng bên này, thời điểm khoảng cách tới đường núi bên này còn khoảng mấy trăm mét, Chu Văn và Lý Huyền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu đang đánh úp tới.

Hai bọn họ đều là hai tên có mệnh cách cường hãn, nhưng lập tức trong nháy mắt toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Bởi A Sinh dặn dò, hai người không dám hé răng, ngoan ngoãn ngồi trong xe.

Nhưng trong lòng bọn hắn vẫn có chút lo lắng, không biết đại điểu kia có đi qua chỗ bọn họ không, Chu Văn thậm chí còn suy nghĩ, đại điểu kia có phải thấy ba người bọn hắn cơ bắp rắn chắc, tính toán đem bọn họ làm đồ ăn cho tiểu điểu.

Chu Văn và Lý Huyền đều nhìn A Sinh, muốn hỏi A Sinh có chủ ý như thế nào, bọn họ tuyệt đối không phải địch thủ của Dị thứ nguyên sinh vật khủng bố như vậy, nếu hiện tại không trốn, một lát nữa không chạy kịp nữa.

Hai người họ chỉ có thể căng da đầu, ngồi bất động, một lát sau, đại điểu kia dẫn sáu tiểu điểu từ trên đinh núi bọn họ đang đứng bay qua, không để ý đến bọn họ, hiển nhiên chỉ đem theo tiểu điểu tập phi hành, không phải cố ý nhắm vào bọn họ.

Nhìn đại điểu sắp bay qua, trong lòng Chu Văn và Lý Huyền đều thở phào nhẹ nhõm.

Không ai biết được, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Một con chim nhỏ chống đỡ không nổi, cắm đầu từ trên không trung rơi xuống, tuy nó nỗ lực vỗ cánh, muốn khống chế thân thể mình, nhưng không làm được, tốc độ lao xuống ngày càng nhanh.

May mắn thế nào, phương hướng chim nhỏ rơi xuống, chính là chỗ ô tô của bọn Chu Văn.

- Làm thế nào bây giờ?

Lý Huyền nhìn về phía A Sinh.

A Sinh hiển nhiên cũng không nghĩ tới biến cố như thế này, nhưng không biến sắc, vẫn ngồi trong ghế điều khiển không nhúc nhích, còn ra dấu im lặng đối với bọn Chu Văn, Lý Huyền.


Tốc độ tiểu điểu rơi quá nhanh, Chu Văn thấy A Sinh không nhúc nhích, tiểu điểu rơi trên mặt nóc xe, chỉ nghe được ầm một tiếng, đỉnh xe lập tức lõm xuống một hố to.

Hơn nữa đỉnh xe còn bị xuyên qua một lỗ nhỏ, đầu và cổ tiểu điểu gục xuống dưới, loạng choạng trước mặt Chu Văn và Lý Huyền.

Trong lúc nhất thời, không khí bên trong ô tô phảng phất như đọng lại, Lý Huyền cùng Chu Văn liếc mắt nhìn nhau, lo lắng.

- Con chim nhỏ sẽ không chết ở đây đi?

Chu Văn rất lo lắng, nếu tiểu điểu thật sự chết ở chỗ này, không biết đại điểu kia có đem hết mọi chuyện đổ trên đầu bọn chúng.

Dị thứ nguyên sinh vật không phải nhân loại, chúng nó sẽ không cùng người giảng đạo lý, đừng nói chúng nói bồi xe, không bị nó ăn, cũng được tính là hên rồi.

Thời điểm Chu Văn suy xét muốn nhảy ra ngoài xe chạy trốn, lại thấy con tiểu điểu ngọ nguậy, sau đó mở mắt, nhìn Chu Văn và Lý Huyền vài giây.

Kế tiếp nghe được thanh âm bùm bùm, vật liệu thép đặc thù của xe, bị đâm thủng, nhiều ra mấy cái lỗ, ngoài ra còn có một ít vật sắc bén đâm xuyên qua tấm thép trên đỉnh xe, làm cho Chu Văn, Lý Huyền thấy được móng vuốt sắc bén như lưỡi dao.

- Không nhiều không ít đúng sáu con.

Chu Văn nghe tiếng hót, đếm được sáu con chim nhỏ đang ở bên ngoài xe.

Giây tiếp theo, không còn chờ thanh âm hình thành trong đầu Chu Văn, thân xe đột nhiên lắc lư, phía ngoài cửa sổ xe phát hiện một đôi kim trảo.

Sau đó bọn Chu Văn cảm giác ô tô nhanh chóng bay lên, trong nháy mắt lên tới không trung.

- Ăn ở như thế nào, mà lại xui xẻo như vậy!

Chu Văn cảm thấy mỗi lần ra khỏi cửa, đều thấy không có thuận lợi gì cả, lần này phải gọi là đại xui xẻo.

Lý Huyền đã nhịn không được, muốn mở miệng nói chuyện, A Sinh lại ra hiệu, ý bảo hắn không được lên tiếng, tiếp ngồi đừng nhúc nhích.

Nhanh chóng, Chu Văn cùng bọn Lý Huyền đã có thể nhìn thấy toàn bộ núi, toàn bộ chiếc ô tô bị móng vuốt đại điểu kia kẹp lấy mang lên không trung.


Tiểu điểu cùng bọn Chu Văn, Lý Huyền nhìn nhau vài giây, nỗ lực giãy giụa một cái, lúc đầu mới đem đầu rút ra ngoài,

Thực mau, Chu Văn nghe được thanh âm trên tấm thép trên đỉnh xe bị trảo phá nát, đỉnh xe mau chóng bị móng vuốt nhỏ xé mở, thành một cái đại động, con tiểu điểu vừa rồi lại nhảy vào.

Mắt thấy tiểu điểu dừng trên người của mình, Chu Văn nghĩ đến những cái móng vuốt nhỏ, lại có thể mở toang tấm thép đặc chế, tự nhiên trong lòng nổi lên tâm tư, muốn lao ra khỏi ô tô chạy trốn.

Phía trước A Sinh ra một loại thủ thế nhẫn nại, hiển nhiên muốn Chu Văn không được lộn xộn.

Chu Văn do dự một chút, tiểu điểu dừng ở trên đùi hắn, trong tưởng tượng của hắn không giống nhau, trọng lượng của tiểu điểu thực sự nhẹ, nhiều lắm đến nửa cân, móng vuốt cũng không có sử dụng lực.

Không chờ Chu Văn quyết định xử lý tiểu điểu như thế nào, chỗ được phá ra lúc nãy, lại có thêm mấy tiểu điểu như gà con nhảy xuống, đều nhảy lên người Chu Văn nà Lý Huyền, hoặc rơi trên mặt ghế sau.

Có một con tiểu điểu, ngồi trên đỉnh đầu Lý Huyền, cứ như vậy ngồi lên không chịu di chuyển.

Tâm tình Chu Văn và Lý Huyền giống nhau, đều có chút buồn bực, nhưng không dám động đậy, muốn khóc quá đi mất!

Sáu con chim nhỏ trên người Chu Văn và Lý Huyền nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng dùng miệng bọn chúng, mổ trên thân hai người, có điều không có dùng sức, dường như chỉ tò mò.

- Xong rồi, xong rồi, nếu bị lũ tiểu điểu này mang về, khẳng định chỉ có thể làm đồ ăn cho chúng nó.

Trong lòng Lý Huyền kêu to xui xẻo.