Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Thần Sủng Ta Muốn An Tĩnh)

Chương 1132: Tai nạn trên biển








Ầm ầm!

Thời điểm Chu Văn đang quan sát xung quanh, đột nhiên cảm giác dưới chân chấn động kịch liệt nghiêng, sau đó nghe được tiếng va chạm lớn vang lên, sau đó là thanh âm chói tai.

Chu Văn vẫn chưa biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, cả chiếc tàu thủy cao lớn đã bắt đầu nghiêng sườn, đồng thời mang theo tiếng trầm nổ mạnh.

Không biết khối băng từ nơi nào nện vào boong thuyền, khối băng vỡ nát nện vào thân của thuyền, khiến rất nhiều người bị thương.

Tiếng la khóc cùng tiếng kêu thảm thiết đan xen cùng nhau, thân thuyền lật nghiêng càng ngày càng lợi hại, không ít người đều ngã sấp xuống trượt xuống, bên cạnh không biết chỗ nào nổ tung, một cỗ sóng nhiệt kéo tới, trực tiếp đem và Nguyệt Độc cùng hất về một phía bay ra ngoài.

Chu Văn không biết đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì, không chỉ không thể sử dụng Nguyên Khí kỹ và Phối sủng, ngay cả thân thể cũng trở nên vô cùng yếu đuối, giống như chưa từng tu hành bao giờ.

Cũng may không thể sử dụng lực lượng và năng lực, nhưng kỹ xảo và khả năng phản ứng vẫn còn, thời điểm Chu Văn lăn xuống, bắt lấy lan can, không để cho bản thân ngã vào bên trong nước biển.

Trước đó Chu Văn còn hoài nghi, Nguyệt Độc có thể sử dụng năng lực, nhưng rất nhanh hắn phát hiện, Nguyệt Độc cũng không cách nào sử dụng sức mạnh, nàng nhanh chóng bắt lấy một cột kim loại trên đầu Chu Văn, nhưng buồng nhỏ bên cạnh tàu đột nhiên nổ tung, mảnh vỡ đập trên đầu Nguyệt Độc, lập tức khiến đầu nàng chảy máu, tựa hồ có dấu hiệu hôn mê, cuối cùng cả người ngã xuống, trực tiếp lăn ra bên ngoài boong thuyền, mắt thấy phải rơi vào trong biển rộng.


Nhiệt độ nước biển đã dưới không độ, nếu lúc trước nhiệt độ thấp như vậy, Chu Văn vẫn có thể xuống tắm rửa bình thường, nhưng hiện tại thân thể của hắn không khác gì người bình thường, chỉ cần rơi xuống, chỉ sợ không được bao lâu, nhiệt lượng trên cơ thể sẽ bị nước biển rút đi, đến lúc đó chỉ có một con đường chết.

Chu Văn theo bản năng đưa tay bắt lấy Nguyệt Độc đang nửa hôn mê, kéo nàng đi qua.

Tuy nói hiện tại chính là cơ hội tốt giết chết Nguyệt Độc, nhưng Chu Văn cảm thấy, lần này hẳn là hành động của các Dị thứ nguyên vương nhắm vào hắn, Nguyệt Độc hoàn toàn bị tai bay vạ gió.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nói không chừng hôm nay cứu Nguyệt Độc, nói không chừng tương lai Dị thứ nguyên sẽ thêm một kẻ địch Thiên Tai cấp.

Nói cho cùng, Nguyệt Độc là Thiên Tai sinh vật sinh trưởng tại Địa Cầu, so với những Dị thứ nguyên vương kia vẫn khác biệt.

- Ngươi thế nào rồi?

Chu Văn phát hiện vết thương trên trán Nguyệt Độc rất sâu, có mấy mảnh kim loại đâm đi vào, mà bây giờ vẫn không ngừng đổ máu, xem ra tình huống không ổn chút nào.

Nguyệt Độc há to miệng, không phát ra âm thanh, con mắt đã hơi mất đi tiêu điểm rồi, sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Chu Văn khẽ cắn răng, lôi kéo Nguyệt Độc chạy lên boong thuyền, hi vọng có thể tìm được đồ vật cứu sống, chỉ cần một khối gỗ nổi hay một ván gỗ bồng bềnh thôi cũng được.

Nếu tảu thủy chìm, bên trong nước băng, thân thể nhân loại bình thường không thể kiên trì quá lâu, nhất định phải thoát ly nước biển, mới có cơ hội sống sót.

Nhưng bây giờ khắp nơi đều là người chạy trối chết, có vài người liều lĩnh nhảy vào nước biển, muốn nhanh chóng rời khỏi tàu thủy, để tránh lúc tàu thủy bị đắm sinh ra lực hút kéo họ xuống đáy biển, nhưng theo Chu Văn nghĩ, đây chẳng khác nào tìm đường chết.

Có nguồi tìm được công cụ như thuyền cứu nạn, sau đó nhảy vào trong, lợi dụng công cụ chạy trốn.\

Nhưng người chạy trốn quá nhiều, không ít người muốn sống, đều liều mạng bò về phía thuyền cứu nạn, kết quả thuyền cứu nạn chứa quá nhiều người, khiến thuyền cứu nạn phát sinh lật nghiêng, cả thuyền cả người rơi xuống biển.

Cũng không ít thuyền viên, và bộ phận hài tử cùng phụ nữ đã lên thuyền cứu nạn, Chu Văn nhìn một vòng, không hề phát hiện có đồ vật gì có thể sử dụng như thuyền.

Khoang cửa phụ cận đều dùng kim loại, căn bản không cách nào sử dụng như bè gỗ.


Chu Văn chỉ có thể ôm Nguyệt Độc không ngừng xông lên trên, không ngừng tìm kiếm đồ vật, hi vọng có thể tìm được một ít đồ vật cứu mạng.

Không có lực lượng về sau, Chu Văn mới phát hiện lực lượng của nhân loại thật sự nhỏ bé, chẳng qua ôm Nguyệt Độc chạy trong chốc lát, để hắn cảm giác tim đập liên hồi, tứ chi mỏi nhừ, ngay cả thở cũng khó khăn.

Đạo Quyết một mực vận chuyển đứt quãng, Chu Văn một mực nỗ lực muốn khắc Thái Thượng Khai Thiên Kinh bên trên Vận Mệnh Chi Luân, nhưng hắn chịu lực lượng quỷ dị tại đây ảnh hưởng, độ khó khắc Nguyên Khí quyết quá lớn, cùng lắm khắc họa trên Vận Mệnh Chi Luân chỉ là cạn ngấn, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, căn bản không cách nào khắc họa ra Thái Thượng Khai Thiên Kinh hoàn chỉnh.

Thời điểm đang trèo lên, đột nhiên một cái hắc ảnh từ phía trên đập xuống, Chu Văn nghiêng người né, vật kia đập vào cột kim loại bên cạnh, lúc này Chu Văn mới phát hiện, đó là một cái bảng.

- Có!

Chu Văn vui mừng quá đỗi, mắt thấy mặt bàn kia sắp tiếp tục tuột xuống, hắn vội vàng vọt tới, trực tiếp một cước đá trên mặt bàn, đem mặt bàn ném về phía mặt biển.

Khi mặt bàn rơi xuống về sau, Chu Văn cũng nhảy xuống theo, cùng Nguyệt Độc nhảy vào bên trong nước biển.

Mặt mũi Nguyệt Độc đầy máu, đã hoàn toàn hôn mê, bị nước biển đập vào, vết máu trên mặt lập tức tán ra trong nước biển, đem nước biển phụ cận biến thành màu đỏ.

Nước biển lạnh lẽo thấu vào trong xương, Chu Văn không khỏi lạnh run cả người, vội vàng lôi kéo Nguyệt Độc đang hôn mê bò lên mặt bảng.

Nhưng sức nổi của mặt bảng không chịu nổi thể trọng của hai người, một bộ phận chìm xuống, cả bắp chân của Chu Văn đều ngâm trong nước biển, cảm giác nhiệt lượng của thân thể đang tốc độ cao giảm xuống.

Mà thỉnh thoảng sóng biển lại đập tới, đánh vào thân thể bọn hắn, khiến bọn hắn lạnh run cầm cập.

Bên cạnh có một chiếc thuyền cứu nạn đang xẹt qua, phía trên có mấy cô gái cùng hài tử, các nàng một bên chèo thuyền một bên nhìn hai người Chu Văn và Nguyệt Độc.

- Trên thuyền còn lại một chỗ cho một người…

Một nữ nhân nhìn về phía Chu Văn hô to.\

Chu Văn nhìn Nguyệt Độc đã hoàn toàn hôn mê trong ngực mình một chút, khẽ cắn răng, nhấc nàng lên thuyền cứu hộ.

Các nữ nhân kia kéo Nguyệt Độc lên thuyền cứu nạn, chiếc thuyền cứu nạn kia đã đến cực hạn, không thể để Chu Văn trèo lên nữa.


Chu Văn hướng bọn hắn khoát tay áo, ra hiệu bọn hắn đi trước.

Bởi vì không có trọng lượng của Nguyệt Độc, mặt bàn cao lên không ít, có điều vẫn ngâm trong nước biển, Chu Văn đứng phía trên, bắp chân vẫn có một bộ phận ngâm ở trong nước biển, đông cứng cả chân, hiện ra một màu tím đen.

Lúc này hắn không quản được nhiều, một bên dùng sức vẩy nước, tận lực để mặt bàn nổi lên mặt nước, đồng thời không ngừng khắc hoạ Thái Thượng Khai Thiên Kinh, đem tất cả kiến thức lĩnh ngộ trong hơn một trăm năm cầm tù dung nhập vào trong đó.

Nguyên bản không có Nguyên khí gia trì, chỉ dựa vào ý niệm, rất khó lưu lại vết khắc sâu bên trên Vận Mệnh Chi Luân, nhưng theo ý niệm Chu Văn biến hóa, mặc dù không có Nguyên khí gia trì, nhưng vết khắc cũng càng ngày càng sâu, không bao lâu về sau, Chu Văn cuối cùng thành công khắc ra Thái Thượng Khai Thiên Kinh.

Thời điểm Thái Thượng Khai Thiên Kinh xuất hiện trong tích tắc, Chu Văn chỉ cảm thấy Nguyên khí bên trong thân thể như nước suối phun ra, trong nháy mắt tưới nhuần thân thể của hắn, khiến cho hắn khôi phục lực lượng ban đầu.

Hiện tại nước biển băng lãnh kia, không cách nào tổn thương thân thể của hắn.

- Tại sao lại như vậy?

Tát Sắt một mực quan sát hình ảnh bên trong camera, nhìn thấy Chu Văn có thể sử dụng Nguyên khí bên trong thế giới phim của hắn, vẻ mặt trở nên khó coi.

Mặc dù Mệnh hồn của hắn rất thần kỳ, nhưng chỉ có thể đem người vào bên trong thế giới phim, không thể nào khống chế tình tiết bên trong thế giới điện ảnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Văn khôi phục lực lượng.

Đột nhiên, Tát Sắt cảm giác một cỗ lực lượng thần bí chảy vào bên trong Mệnh hồn của hắn, khiến thế giới trong phim phát sinh biến hóa.