Nói đến Chu Văn cũng oan uổng, ngươi hỏi hắn giết Dị thứ nguyên sinh vật hoặc đi Dị thứ nguyên lĩnh vực có cấm kỵ gì, hắn còn biết.
Nhưng hỏi tiến vào rạp chiếu phim có những quy củ gì, Chu Văn thật sự không rõ lắm, tri thức của hắn liên quan đến rạp chiếu phim trên cơ bản đều bắt nguồn từ Lý Huyền, hắn làm sao biết nhiều như vậy.
Lý Huyền chỉ lo khoe khoang cùng khoác lác, nơi nào sẽ giảng những vật này, tất cả đều giảng dạy hắn làm sao giúp các em gái xinh tươi hoan nghênh các kiều.
Đem hạt dưa và nước chanh đưa cho Nguyệt Độc, bản thân Chu Văn không thích ăn đồ ăn vặt, cũng không có tâm tình ăn, cho nên một chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, trên thực tế đang suy nghĩ làm sao vứt bỏ Nguyệt Độc.
Trước đó Nguyệt Độc đóng Thiên Tai lĩnh vực về sau, Chu Văn có nghĩ qua chạy trốn, có điều cuối cùng vẫn từ bỏ.
Chủ yếu do bản thân Nguyệt Độc có năng lực Không gian hệ cực mạnh, hiện tại Nguyệt Độc còn chưa tính toán muốn giết hắn, vạn nhất chạy trốn không thành, bị Nguyệt Độc đuổi kịp, đến lúc đó chỉ sợ sẽ lâm vào cục diện không chết không thôi.
Mà nếu Nguyệt Độc thật sự nổi điên, bách quỷ dạ hành sẽ lại bùng nổ, sẽ có rất nhiều người vô tội gặp nạn.
Nếu có thể hòa bình đưa tiễn Nguyệt Độc rời khỏi, Chu Văn phi thương vui lòng thử một chút.
- Nghe Tề Nhã Sa nói, phần lớn Thiên Tai sinh vật xuất thế không lâu sẽ rời khỏi Địa Cầu, biến mất không thấy gì nữa, không có người thấy bọn hắn đi nơi nào, có điều trên cơ bản đều không xuất hiện lại trên Địa Cầu, đoán chừng đều sẽ rời khỏi Địa Cầu. Mặc dù không biết vì cái gì đều rời khỏi Địa Cầu, có điều hẳn có cái gì đó hạn chế bọn hắn, không biết Nguyệt Độc có nhận loại hạn chế này ảnh hưởng hay không? Nếu như nàng cũng bị ảnh hưởng, như vậy ta chỉ cần nhịn nàng đến thời điểm nàng nhất định phải rời đi, hẳn coi như thắng?
Trong lòng Chu Văn âm thầm suy tư.
Thế nhưng việc kéo dài thời gian, để Chu Văn hi sinh nhan sắc, là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Thời điểm Chu Văn nghĩ phải làm sao kéo dài thời gian, vẻ mặt Tát Sắt phía sau càng âm trầm, khóe mắt run rẩy, có sự kích động đến muốn giết người.
Chu Văn không hiểu quy củ rạp chiếu phim, thân là Dị thứ nguyên sinh vật, Nguyệt Độc càng không hiểu, mặc dù nàng đã biến hóa thành bộ dáng và cách ăn mặc giống hệt nhân loại, nhưng bản chất của nàng vẫn là một Dị thứ nguyên sinh vật.
Chu Văn đang suy nghĩ viễn vông, Nguyệt Độc ở chỗ này gặm hạt dưa, mặc dù thanh âm răng rắc không lớn, tuy nhiên lại khiến Tát Sắt đứng ngồi không yên.
- Người trẻ tuổi, thời điểm xem phim không nên gặp hạt dưa, đây là lễ nghi cơ bản.
Thừa dịp phim còn chưa bắt đầu, Tát Sắt vẫn quyết định nhắc nhở bọn hắn một chút.
Nhưng Nguyệt Độc căn bản không có để ý đến hắn, bởi vì trong mắt Nguyệt Độc, ngoại trừ Chu Văn bên ngoài, những nhân loại khác căn bản không cần để ý tới, đơn giản trong mắt nàng đối với sinh mạng thể không bằng con kiến, không cần để ý đến cảm thụ của bọn hắn làm gì.
Chu Văn quay đầu nhìn một chút Tát Sắt, thấy một lão nhân tóc trắng phất phơ, liền nói một tiếng thật xin lỗi, sau đó nói với Nguyệt Độc:
- Đợi lát nữa đến thời điểm xem phim, đừng ăn hạt dưa.
Nguyệt Độc khẽ gật đầu, sau đó để hạt dưa sang một bên, không tiếp tục ăn nữa.
Tát Sắt thấy thái độ của bọn hắn không tệ, tâm tình hơi chuyển biến tốt đẹp một chút:
- Nếu bộ phim vẫn chưa bắt đầu, tạm thời tha cho các ngươi một mạng đi.
Rất nhanh, phim bắt đầu phát hình, đây là một bộ phim ảnh cũ, tên gọi 《 Ma Thuật Trí Mạng》.
Tát Sắt đã hiểu tất cả chi tiết của bộ phim Ma Thuật Trí Mạng như lòng bàn tay, nhưng mỗi lần xem lại, vẫn rất đầu nhập.
Phim bắt đầu, lúc này Tát Sắt mới cầm lấy Cocacola cùng bắp rang, hưởng thụ lấy niềm vui kinh điển đối với hắn.
Nhưng vừa xem không bao lâu, đột nhiên thấy Nguyệt Độc đứng trước mặt đứng lên, nhìn Chu Văn bên cạnh nói:
- Ta thấy xem phim tại đây hết sức nhàm chán, chúng ta mau đi thôi.
Nói xong, Nguyệt Độc xoay người hướng về lối ra.
Trong lòng Chu Văn lại vui vẻ, đứng lên đi theo Nguyệt Độc cùng đi ra ngoài.
Loại sinh vật đẳng cấp cao như Nguyệt Độc, sinh mệnh cơ hồ vô tận, nàng nói lãng phí thời gian, rất có thể bởi nhận một loại hạn chế nào đó, thời gian này đối với nàng mà nói, có ý nghĩa không giống bình thường.
Cái này khiến Chu Văn cảm giác mình trước đó suy đoán không có sai, trong thời gian nhất định, Nguyệt Độc không thể không rời khỏi Địa Cầu, chuyện này vô cùng có lợi đối với hắn.
Trong lòng Chu Văn thì vui vẻ, nhưng Tát Sắt lại sắp tức đến nổ phổi.
- Phim nhàm chán.. Lãng phí thời gian. . .
Ánh mắt của Tát Sắt trở nên dị thường dọa người:
- Trước bộ phim vĩ đại như vậy, sớm rời rạp đã là chuyện không thể tha thứ, lại còn dám…
Tát Sắt chậm rãi đứng lên, hắn xem phim nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi rạp sớm như vậy.
- Bộ phim này không xem được? Chúng ta có thể đổi thành bộ khác.
Chu Văn đi song song Nguyệt Độc, vừa đi vừa nói.
- Ta không thích những bộ phim nhàm chán như vậy.
Nguyệt Độc nói.
- Vậy ngươi thích gì?
Chu Văn hỏi.
Nguyệt Độc cúi đầu suy tư một chút, một lát sau mới lên tiếng:
- Không biết, ngược lại không thích xem phim.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã chạy tới cổng rạp chiếu phim.
Tát Sắt theo sau, nghe được câu nói này của Nguyệt Độc, trong lòng sát cơ càng rực, đứng trên bậc thang, trên thân sinh ra gợn sóng lực lượng như có như không.
- Cũng dám khinh thường phim ảnh, vậy để cho các ngươi nếm thử mùi vị bị điện ảnh giết chết.
Ánh mắt Tát Sắt lạnh như băng, lực lượng trên người âm thầm ngưng tụ hướng về phía tay, biến thành một máy camera, đối Nguyệt Độc cùng Chu Văn nhấn xuống phím chụp.
Một giây sau, Chu Văn và Nguyệt Độc vừa đi xuống cửa rạp chiếu bóng, đột nhiên phát hiện hoàn cảnh bốn phía phát sinh biến hóa cực lớn.
Nguyên bản đường đi biến mất không thấy gì nữa, cả tòa thành thị tựa như đột nhiên biến mất, nguyên bản hiện tại đang là ban đêm, nhưng nơi này lại xuất hiện ánh nắng tươi sáng, trước mặt có một chiếc tàu thủy xinh đẹp to lớn và bầu trời trong xanh tươi mát.
Bầu trời xanh ngát xanh, hải âu bay lượn.
Lúc này hai người bọn họ đang đứng phía trên tàu thủy, gió nhẹ thổi qua, khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
Trong lòng Chu Văn cảm thấy hơi kinh ngạc, vận chuyển Nguyên Khí quyết, lại phát hiện không cách nào sử dụng Nguyên Khí quyết.
Không chỉ không sử dụng Nguyên Khí quyết, ngay cả Phối sủng cũng không thể triệu hoán, hắn tựa như biến thành người bình thường.
- Ngươi có thể sử dụng lực lượng được không?
Chu Văn nhìn về phía Nguyệt Độc hỏi.
Nguyệt Độc khẽ lắc đầu, nói:
- Không thể.
Sắc mặt Chu Văn biến hóa, ngay cả Nguyệt Độc cũng không thể sử dụng sức mạnh, như vậy sự tình càng trở nên vô cùng phức tạp.
- Chẳng lẽ những Dị thứ nguyên vương kia phát hiện ta không chết, cho nên vượt qua Dị thứ nguyên giết chết ta? Bằng không người nào có năng lực bá đạo như vậy, ngay cả Thiên Tai cấp Nguyệt Độc cũng có thể vây khốn vào bên trong?
Trong lòng Chu Văn kinh nghi, đồng thời càng không ngừng chuyển đổi Nguyên Khí quyết, hy vọng có thể có chút tác dụng.
Rất nhanh, thời điểm Chu Văn vận chuyển Đạo Quyết, Nguyên khí trước đó không có chút phản ứng nào, cuối cùng có chút phản ứng, chẳng qua vẫn vô phương vận chuyển.
Có điều cái này đã đủ để Chu Văn mừng rỡ:
- Thời điểm then chốt quả nhiên phải dựa vào Đạo Quyết, xem ra chúng ta bị kéo vào bên trong một lĩnh vực hạn chế nào đó, nếu Đạo Quyết có thể tiến thên một bước, nói không chừng có thể phá cục, cũng không biết đối thủ có cho chúng ta thời gian này hay không?
Chu Văn nhìn xung quanh, hiện tại hắn không có năng lực phản kháng, kẻ địch muốn giết hắn thực sự quá dễ dàng, chẳng qua xung quanh Chu Văn đều có nhân loại bình thường.
Không, không nên nói họ là nhân loại bình, những người này so với người bình thường còn yếu hơn nhiều, tựa hồ đều là nhân loại chưa tu luyện bao giờ.