Ta Bị Chim Trộm Về Làm Vợ

Chương 4: Ngày đầu tiên (1)




Trên Đại Hoang, các loại thế lực ẩn tàng lưu động, bắt đầu tìm kiếm tung tích người nào đó thì --

"Ta ở nơi nào?" Lý Triều Sương suy nghĩ một chút, nói "Ta không biết nữa."

"..." Lý Triều Lộ.

Huynh muội hai người lại lần nữa gặp nhau trong mộng.

Trong hiện thực Lý Triều Sương tâm tình quá mức kích động, sau khi đưa ra yêu cầu liền hôn mê bất tỉnh.

Huynh trưởng nhà mình không cách nào bảo trì thanh tỉnh lâu dài được, Lý Triều Lộ dường như sớm đã có dự liệu với việc này. Lý Triều Sương tiến vào trong mộng, lập tức liền thấy muội muội đợi ở đó từ lâu.

Nàng rất cẩn thận quan sát ba lần toàn thân huynh trưởng, xác định a huynh không xảy ra chuyện gì mới thở phào một hơi.

Mộng cảnh lúc này khác với lần trước, Lý Triều Lộ giờ phút này thân hình ổn định mà chân thật. Khi nàng nắm chặt tay Lý Triều Sương, hơi ấm truyền đến làm cho khóe miệng Lý Triều Sương cong lên.

Không cần Lý Triều Lộ hỏi thăm, y đã tự mình chọn vài chi tiết rồi kể lại chuyện đã xảy ra vừa nãy.

"Huynh rút tâm kiếm rồi!"

Lý Triều Lộ nghe được câu cuối cùng, tay nắm chặt Lý Triều Sương đột nhiên dùng sức.

"Chỉ là phóng một chút kiếm khí với tiểu yêu ma mà thôi, dù giống như ta đây, cũng không cần đến mức phải rút cả tâm kiếm."

Lý Triều Sương dường như không cảm giác thấy đau nhức trên tay, cười nói.

Nhưng Lý Triều Lộ lập tức phát hiện bản thân dùng sức quá mạnh, vội vàng giảm lực đạo.

Nàng nghe Lý Triều Sương nói "Dù giống như như ta đây" với giọng điệu có vẻ khiêm tốn, sắc mặt bỗng nhiên cổ quái.

... Nếu có thể giống như huynh ấy, những kiếm khách kia của Thục Đạo đâu cần phải mỗi ngày nhảy núi nữa?

Người đứng đầu Tam Đảo Thập Châu không mấy nghiêm túc mà oán thầm, lại tiếp tục hỏi Lý Triều Sương đang ở nơi nào.

"Ta chưa từng ra ngoài, sao có thể đoán ra hắn dẫn ta đi đâu được?"

Lý Triều Sương nói, dù y đã phỏng đoán ra từ cảnh xuân Đông Hoàng Thái Nhất mang đến, sau khi trộm y khỏi đảo Doanh Châu Đông Hải, chú chim nhỏ đáng lẽ ra nên dẫn y bay đến dãy núi Tây Nam Đại Hoang.

Từ cỏ cây sinh trưởng trên vách đá dựng đứng, ngoại trừ việc xuất hiện cây đào mận kỳ dị ra, phần nhiều đều là thứ phổ biến ở phía nam Đại Hoang.

Lý Triều Sương chưa từng tận mắt thấy rõ những cỏ cây phía nam Đại Hoang, nhưng vẫn có xem qua một ít tranh vẽ và một vài tiêu bản được bảo quản cẩn thận trong Tàng Thư Các ở Tam Đảo Thập Châu, chỉ cần so sánh sơ sơ là có thể phân biệt được.

Y đọc qua không ít sách, bị nhốt trong nhà chừng hai mươi năm, coi như là người bệnh cũng không có khả năng chỉ nằm mãi trên giường.

Chỉ là đọc sách cực kỳ hao tâm tốn sức, năm đó khi còn có thể bảo trì thời gian dài thanh tỉnh, Lý Triều Sương đều không thể xem quá lâu.

Huống hồ thứ y có được cũng chỉ là những kinh nghiệm trên giấy, không cách nào vừa đọc nhiều sách vở* vừa vận dụng nó ngay* như văn sĩ của Tắc Hạ học cung được.

*博览群书: bác lãm quần thư, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác.



*知行合一: tri hành hợp nhất, kiến thức phải đem vận dụng thì mới có giá trị.

Điều duy nhất Lý Triều Sương có thể làm là thông qua cỏ cây phán đoán một chút địa vực.

Lý Triều Lộ không phát giác rằng mình đã che giấu rất nhiều chuyện không nói, hai mươi năm trước lúc gặp chuyện không may, nàng chỉ có mười mấy tuổi, mà Lý Triều Sương cuối cùng cũng xoay chuyển được tình thế đã để lại cho nàng ấn tượng sâu đậm. Dù cho thời gian trôi qua lâu như vậy, đối với người đứng đầu Tam Đảo Thập Châu hiện tại, huynh trưởng của nàng vẫn tuyệt đối là một trong số những người đáng tin cậy nhất.

Nhưng dù cho Lý Triều Sương cực kỳ đáng tin cậy, nàng cũng không muốn làm cho đối phương lao tâm lao lực.

Nội tâm Lý Triều Lộ đang suy nghĩ làm thế nào để dọn sạch Tam Đảo Thập Châu, Lý Triều Sương thì nhìn nàng, khẽ nghiêng đầu.

Nếu không phải từ chỗ chú chim nhỏ biết được một việc, y thật đúng là nhìn không ra mánh khóe của muội muội nhà mình.

Lý Triều Lộ coi thời gian hai mươi năm này chỉ trôi qua giống như mây khói, mỉm cười nói:

"Nếu như Vũ tộc kia không có ác ý, ta liền không tìm hắn gây phiền toái nữa, a huynh cảm thấy tình hình của mình khá tốt thì tạm thời cứ làm bạn với hắn một hai ngày đi.

Không biết vị trí cũng không sao, huynh chỉ cần mang chúc bộ trên người là được, muội bên này tự có biện pháp tìm được huynh. Đợi lát nữa ta sẽ thỉnh Thừa Phong* Thái Bảo đưa hành trang cho huynh. Đúng rồi, thuốc phải dùng trong hai ngày này cũng sẽ được đưa tới cùng một chỗ, huynh đừng quên đó."

*乘风: thuận gió, lợi dụng sức gió.

Lý Triều Sương ánh mắt lóe lên, cẩn thận hỏi cách liên lạc với người tới.

Vị gọi là Thừa Phong Thái Bảo, kỳ thật là vị Thần Tướng Vu Chúc thông linh.

Hắn thuộc dưới trướng Vân Trung Quân, truyền thuyết là một vị Thần Tướng ngày đi vạn dặm.

Dựa theo truyền thuyết Vu Chúc nặn hình thần linh, lại gọi tên của thần, vẽ dung mạo của thần, mặc trang phục của thần, liền có thể thông linh, mượn dùng thần lực.

Vô luận là thần trên trời như Thần Tướng Thừa Phong Thái Bảo, Đông Hoàng Thái Nhất, Vân Trung Quân, Đông Quân, Đại Tư Mệnh, Thiếu Tư Mệnh, hay thần dưới đất như Tương Quân, Tương Phu Nhân, Hà Bá, Sơn Quỷ, đều là như vậy.

Tam Đảo Thập Châu là bí cảnh phàm nhân không vào được, nhưng Vu Chúc cũng không ở nơi cao trên mây, bọn hắn chưởng khống các miếu thờ Vu, bằng không thì làm sao duy trì thần phổ 《 Cửu Ca 》 trong lòng phàm nhân?

Đáng tiếc, thông linh đạt được Thần lực cuối cùng cũng sẽ có lúc cạn kiệt, nhưng phàm nhân cầu khẩn lại lòng tham không đáy...

Lý Triều Sương suy nghĩ nhất thời bay xa.

Lý Triều Lộ chú ý tới, chỉ đợi y tự hồi thần.

Người mang trọng bệnh, có thể duy trì thanh tỉnh đã là tốt lắm rồi.

Cũng may Lý Triều Sương không có thần du* quá lâu, sau khi y hoàn hồn Lý Triều Lộ mới mở miệng:

*神游: xuất khiếu bay bay như đi vào cõi thần tiên.

"Hắn sẽ biết được vị trí của huynh từ ta, có thể trực tiếp đi tìm huynh."

"Đừng..., như vậy không ổn," Lý Triều Sương dường như sau khi nghe được mới nghĩ tới, nói "Không đủ an toàn."

"Nào có... chứ."

Lý Triều Lộ kịp phản ứng, chuyện thích khách nàng đến cùng vẫn không thể giấu giếm được.

Nàng yên lặng nhìn Lý Triều Sương, Lý Triều Sương cũng mỉm cười nhìn nàng.

Y nói: "Hẹn một chỗ, để đồ ở đó, ta bảo chim nhỏ đi lấy là được rồi."

Lý Triều Lộ ấn đường chau lại, nói: "Huynh đừng suy nghĩ nhiều."

Lý Triều Sương trêu chọc nàng: "Thật sự không cần ta lập tức trở về sao?"

Lý Triều Lộ sao có thể nghĩ đến a huynh nhu thuận từ trước đến nay đang chuẩn bị bỏ trốn, sợ Lý Triều Sương nghĩ quá nhiều, chém đinh chặt sắt trả lời: "Không cần đâu."

"Ừ" Lý Triều Sương che miệng giấu đi khóe miệng khẽ nhếch lên, nói "Cũng đừng quá lo lắng cho ta. Bây giờ chim nhỏ với ta đã là 'hảo hữu' rồi."

"Ừm, muội hiểu" Lý Triều Lộ hoàn toàn không nghe ra thâm ý trong đó "Đại phu cũng nói rõ, a huynh cần quen biết nhiều người hơn..."

Nàng lại dặn dò thêm vài câu, mới miễn cưỡng rời đi vì không dám làm cho Lý Triều Sương hao tâm tốn sức trong mộng.

***

Đảo Doanh Châu, Đông Hải.

Trên Lộc Minh đầm.

Lý Triều Lộ thanh tỉnh lại, gật gật đầu với người đứng cách đó không xa.

Thân hình mơ hồ của a huynh nàng vẫn còn lưu lại cái bóng trên mặt nước. Nhưng khuôn mặt đã mơ hồ không rõ, chỉ có chúc bộ kim ngọc xa hoa chói lóa phát sáng lấp lánh với hình xăm.

Thiếu niên kim dực để ý tới trên người Lý Triều Sương có thể loáng thoáng thấy được hình xăm giống như nhánh cây vàng óng ánh.

Khi đó, hắn chỉ nghĩ đấy là âm văn chúc chú, nhưng nếu nhìn kỹ bức vẽ hình xăm, lập tức có thể nhận ra được kim văn trên người Lý Triều Sương tuyệt đối không phải hình xăm bình thường, mà là từng sợi kim ti khảm vào da thịt!

Những kim ti này với chúc bộ kim ngọc trải rộng khắp cơ thể Lý Triều Sương, nhiều khi còn thay thế lục phủ ngũ tạng suy kiệt của Lý Triều Sương làm việc.

Cho nên tình trạng của Lý Triều Sương ra làm sao, chỉ cần liếc mắt nhìn những chúc bộ này là có thể biết rõ.

Mà vị trí và những cái khác cũng sẽ được báo lại cho Lý Triều Lộ.

Người canh giữ nhập mộng cẩn thận quan sát, trong phút chốc thần sắc nhẹ nhõm hơn một chút, nói: "Xem ra Triều Sương không có việc gì."

Người nọ là một nam tử, thân cao tám thước như trúc xanh cao lớn.

Hắn có mái tóc bạc, đuôi tóc hơi xoăn, đôi mắt màu xanh lam ánh vàng, màu môi trắng bệch như tờ giấy, kỳ dị vô cùng.

Hắn đang mặc áo choàng lụa trắng, dưới lớp áo là trường bào nhiều màu. Không giống Vu Chúc bình thường đeo vô số vàng bạc châu báu, cả người hắn một kiện kim khí ngọc khí cũng không thấy, chỉ có trong lúc gió nhẹ lay động, ám văn trên y bào ẩn hiện như thiểm điện, phảng phất sau một khắc sẽ biến mất theo mây mù.

Mộng chính là lĩnh vực của Vân Trung Quân.

Hiệp trợ Đại Tư Mệnh đi vào giấc mộng, người này hiển nhiên chính là Vân Trung Quân thế hệ này của Tam Đảo Thập Châu.

Nhưng mà sự vui mừng của Vân Trung Quân chỉ đổi lại được cái lướt nhìn băng lãnh của Lý Triều Lộ.

Thần sắc như tiểu nữ hài hoàn toàn biến mất trên mặt nàng. Nữ tử nghiêm nghị quẹt ngón trỏ lên môi, màu sắc đen sẫm liền bao trùm đôi môi mềm mại như mẫu đơn.

Động tác trang điểm của Lý Triều Lộ không nhanh không chậm, động tác nghiêm túc như lấy lòng Thần Minh. Khi đầu ngón tay nàng mang theo kim sa rời khỏi đuôi mắt, chiếc áo choàng như mây đen bao lấy cơ thể nàng, người cưỡi mây đen lơ lửng trên mặt hồ, đã không còn là Lý Triều Lộ nữa mà là Đại Tư Mệnh.

Gió ngừng, nước cũng dừng gợn sóng lại, trước mặt nàng, vạn vật lặng im đến tĩnh mịch.

Đại Tư Mệnh nắm quyền thọ mệnh, là Tử Vong Chi Thần, cùng Thiếu Tư Mệnh nắm quyền sanh dục, được dân gian tôn thờ nhất.

Vì lĩnh vực đặc thù đó, Đại Tư Mệnh giữ trách nhiệm bảo vệ cánh cửa bị phong ấn phía Đông, bởi lẽ đó mà nắm chức thủ vị của Tam Đảo Thập Châu.

Im lặng một lát, Đại Tư Mệnh nói:

"Nếu như đem sương tuyết từ trong hầm băng ra, nó sẽ bắt đầu hòa tan, không cách nào tiếp tục bảo tồn được."

Vân Trung Quân khẽ giật mình, hiểu được, thở dài hỏi:

"Thọ mệnh của hắn còn bao lâu?"

Đại Tư Mệnh nói: "Bảy ngày."

Vân Trung Quân kinh sợ, lặp lại: "Chỉ có bảy ngày thôi sao?!"

"Mạnh mẽ kéo dài hai mươi năm, đã là nghịch thiên cải mệnh, một khi cắt ngang, đâu còn có..." Đại Tư Mệnh nuốt xuống nửa câu còn lại, chợt cắn răng nói "Tên Vũ tộc kia! Ta nhất định phải khiến nó đền mạng!"

Trong mộng nàng xác thực nói với a huynh sẽ bỏ qua tên Vũ tộc kia, nhưng đây chẳng qua là dưới tình huống a huynh không có việc gì!

Vân Trung Quân cũng lo lắng, hỏi:

"Kêu Sắt Sắt trở về cũng không được sao? Nàng ta truy tra oán mẫu sinh sôi chín ngàn chín (?) trên đại lục, tựa hồ vẫn luôn không có manh mối, chi bằng dứt khoát..."

Hắn nói xong, tự lâm vào trầm mặc.

Cái mệnh này của Lý Triều Sương, ba mươi năm trước vẫn còn có thể mời Thiếu Tư Mệnh cứu trở về, nhưng từ cái năm y mười tuổi, người đứng đầu Tắc Hạ học cung Cơ Thiên Vận tự mình lên Kiếm Các, cầu y bói một việc, bệnh tình của Lý Triều Sương liền nhanh chóng chuyển biến xấu, không chỉ không cách nào sống tại Thục Đạo, còn làm cho rất nhiều chúc thuật của Thiếu Tư Mệnh biến thành trớ chú với y.

"Chính trị triều đại đổi mới, cánh cửa bị phong ấn Đông Tây Bắc cùng nanh vuốt của tam tai dị động liên tục, chí ít thì trong năm nay, tuyệt đối không thể mất đi sự uy hiếp của Thiên nhãn."

Vân Trung Quân sau cùng chỉ có thể nói mấy lời vô ích.

"... Ngươi yên tâm."

Đại Tư Mệnh nói: "Nếu ta không đồng ý, a huynh tuyệt đối sẽ không cứ như vậy mà chết đâu."

Vân Trung Quân chỉ cảm thấy hy vọng xa vời, đột nhiên thấy Đại Tư Mệnh búng tay một cái.

"Ở bến cảng Thất Bảo có một người trông như này." Nàng phân phó nói, mặt nước nghe theo lời nàng nói hiện ra tướng mạo của một người nam nhân, mặc phi ngư phục xanh lá, đội mũ ô sa, bên tóc mai cài một đóa bạch mẫu đơn, một nốt ruồi nhỏ cạnh khóe miệng.

Lúc trước nhìn qua là một quý nhân, giờ phút này sắc mặt lại xanh xanh đen đen, nằm trong một đống cá chết tôm thối.

Đại Tư Mệnh nói: "Hắn có liên quan đến thích khách lên đảo đêm qua, ta đã hạ chú giết hắn rồi, ngươi tìm người đưa thi thể hắn mang về, lại lục soát hồn hắn."

Vân Trung Quân gật gật đầu, thân hình dung nhập vào hơi nước rồi tiêu tán.

Sau khi hắn rời đi, Đại Tư Mệnh vẫn cúi đầu nhìn như cũ. Bức họa của nam tử mặc phi ngư phục tản đi, một tên gia hỏa dùng mũ phủ lụa đen che lấp dung mạo thân hình nổi lên.

Vô luận nàng có cau mày thế nào đi nữa cũng không thể xuyên qua màn lụa đen nhìn thấu diện mạo giống như bình thường được.

Sau một lúc lâu, Đại Tư Mệnh quay người rời đi, lòng mơ hồ có suy đoán.

"Tam tai... vậy mà đã có thể hóa thân hạ xuống Đại Hoang rồi sao?"

***

Mộng cảnh vỡ nát, rốt cuộc Lý Triều Sương cũng có thể đi ngủ, chìm vào trong bóng tối.

Không, cũng không tính là tối.

Có lẽ là hai mươi năm trước ngủ quá lâu nên dù đang ở trong mộng, y dường như vẫn có thể nghe thấy có người nói chuyện, cảm giác bên ngoài quang ảnh biến ảo.

Hai bên thái đương càng đau giống như bị que hàn đâm vào, một cái rồi lại một cái, cộng thêm hô hấp không thông thuận, thỉnh thoảng lại ho khan, mọi thứ làm cho đầu óc y mê man, giống như tỉnh mà không phải tỉnh.

Trong lúc đó chú chim nhỏ hình như đã cho y uống nước hai lần, nhưng chờ khi y hoàn toàn tỉnh lại thì đã là lúc mặt trời lên tới đỉnh đầu.

Lấy tốc độ của Vũ tộc, thời gian nửa ngày nên đủ cho bọn họ đến Bất Chu rồi chứ?

Lúc tỉnh lại Lý Triều Sương đã nghĩ như vậy.

Ngoài dự liệu, sau khi y mở mắt, phát hiện mình giống như đang ở trong một viện tử, nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế.

Mà Uyên Sồ thành niên đáng yêu tội nghiệp kia đã hóa lại thành bộ dáng thiếu niên.

Nửa quỳ bên cạnh y, đỏ mặt vươn tay, sắp chạm vào khóe môi y.

Thiếu niên kim dực có lẽ chỉ đơn thuần muốn kiểm tra xem Lý Triều Sương có cần uống nước hay không, nhưng thái độ ngượng ngùng ngược lại làm cho hành động của hắn có thêm một chút mờ ám.

Thấy Lý Triều Sương tỉnh lại, hắn giật mình, muốn lui về phía sau.

Nhưng Lý Triều Sương lại bắt được tay của hắn.

Sau đó kéo lại gần má, nhẹ nhàng cọ xát.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chim nhỏ si hán* bị bắt tại trận:... Chíp chíp!

*痴汉: có thể hiểu là người si mê crush, được chạm một chút thôi là đã thấy vui rồi.