Uyên Sồ thành niên bỗng nhiên cả kinh!
Hắn bối rối bảo vệ thanh niên tóc đen trên lưng, miễn cho chất lỏng tanh hôi của con nhện yêu bắn vào người đồng tộc, bản thân thì duỗi thẳng cái cổ dài mảnh, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Vừa mới ra tay, tuyệt đối là kiếm khách của Thục Đạo Kiếm Các.
Nhưng nơi này vì sao lại có kiếm khách?!
Đại Hoang có ba bí cảnh, một là Tam Đảo Thập Châu "Khói sóng mù mịt, tin rằng khó tìm được [1]" cạnh Đông Hải, hai là Tắc Hạ học cung* "Ngàn năm mới có kỳ tài, đúc kết sự vĩ đại của trăm họ [2]" ở phương Bắc, thứ ba là Thục Đạo Kiếm Các "Khó hơn lên trời xanh [3]".
*稷下学宫: học viện nghiên cứu học thuật trong thời Chiến Quốc.
Vu Chúc thông linh có được sức mạnh to lớn, văn sĩ bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh đầy cương trực.
Kiếm khách Kiếm Các thì tu kiếm luyện tâm ý.
Chỉ cần kiếm trong tay, không gì tâm kiếm khách không thể bổ.
Những nơi kiếm khách đi qua, thường sẽ để lại những thứ bị phân thành hai một cách kỳ dị giống như con nhện yêu.
Một đám điên.
Nhưng Uyên Sồ nhìn xung quanh một vòng vẫn không tìm được bất luận thân ảnh lạ lẫm nào. Ngay cả thảo mộc chi linh mới mọc trên vách đá cũng nói cho hắn biết, nơi này không có người ngoài.
Sau nháy mắt kéo dài hơi thở kia, Lý Triều Sương đang được hắn cõng ho đến tê tâm liệt phế, đương nhiên khiến hắn bỏ qua.
Chung quy, thanh niên tóc đen suy yếu như vậy dù thế nào cũng trông không giống một kiếm khách.
Bên người y ngay cả một thanh kiếm cũng không có.
Uyên Sồ dạo qua một vòng không tìm được người, không biết kiếm khách này nếu như đã ra tay vì sao còn trốn trốn tránh tránh.
Khí tức của thanh niên tóc đen trên lưng càng ngày càng yếu hơn sau khi con nhện yêu bị bổ làm hai, hắn không dám trì hoãn nữa, quyết định rời khỏi đây trước đã.
Người chim với ánh vàng rực rỡ lượn vòng bay lên trên, hoa rụng khắp nơi cùng với ngọn gió ấm áp như binh sĩ đuổi theo hoàng đế của bọn chúng, tùy tùng đi phía sau hắn. Cảnh xuân chiếu rọi khe vực, đến cả trứng trùng ẩn trong bùn đất và khe hở mỏm đá cuối thu cũng nở hết. Chờ tới khi Lý Triều Sương lấy lại sức lực, chớp đôi mắt đầy nước mắt, thậm chí còn thấy được một đàn bướm màu trắng, bay qua trước mặt y.
Bốn phía chim hót hoa nở, Lý Triều Sương thiếu chút nữa cho là mình đi tới nơi thế ngoại đào nguyên nào đó.
Sau đó y phát hiện, Uyên Sồ đã dẫn y bay đến độ cao trên cả tổ chim chỗ huyệt động, tiếp tục hướng lên trên.
... Muốn rời đi? Chú chim nhỏ vừa mới thông linh Đông Hoàng Thái Nhất ở chỗ này, trong vòng ba ngày, nơi đây đều là phúc địa của Xuân thần, tai họa yêu ma không cách nào tới gần, có thể nói là vô cùng an toàn, vì sao lại vội vã rời đi?
Lý Triều Sương nắm lấy lông vũ sau lưng Uyên Sồ để thu hút sự chú ý của chú chim nhỏ.
Uyên Sồ cảm thấy động tĩnh của người trên lưng, quay đầu.
Vài sợi tóc đen đính vào gò má đẫm mồ hôi lạnh của y, ho khan quá lâu, giọng nói của Lý Triều Sương không thể tránh khỏi mà trở nên trầm thấp khàn khàn, nhưng sự mềm mại vẫn không hề thay đổi.
Y hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có một kiếm khách không có hảo ý," Uyên Sồ một chút cũng không nghĩ tới việc giấu giếm, đáp lại "Nơi này không còn an toàn."
Lý Triều Sương lông mi còn dính nước mắt run rẩy, bắt đầu suy nghĩ y có chỗ nào không có hảo ý.
... Y đã muốn làm sáng tỏ hiểu lầm, dù lại bất lực nhưng cũng phải lộ ra một chút trước mặt chú chim nhỏ, miễn cho đến lúc chân tướng bại lộ chú chim nhỏ thẹn quá hoá giận, ngay cả tư cách nói chuyện y cũng không có.
Rắn không mọc răng độc chỉ có thể bày lên bàn, lão hổ bị nhổ móng vuốt sắc bén thì ngay cả mèo cũng không bằng... Nhưng muốn nói không có hảo ý, Lý Triều Sương thật sự không có sao?
Nghi hoặc một lát, y bỗng nhiên đoán được gì đó, ánh mắt mang theo một tia buồn cười.
Lý Triều Sương hỏi: "Ngươi sợ kiếm khách Kiếm Các à?"
Uyên Sồ lập tức trầm mặc.
Qua mấy cái hô hấp, chú chim nhỏ này mà mới lắp bắp la ầm lên:
"Ta sao lại sợ chứ! Ta làm sao sẽ sợ hãi đám người điên kia! Ta chỉ là không thích kiếm khách mà thôi! Ta chỉ là... chỉ là cảm thấy không thoải mái khi ở cùng bọn hắn!"
"Ồ" Ý cười trong mắt Lý Triều Sương càng tăng thêm, vui sướng như nước suối chảy róc rách trong mắt "Ngươi bây giờ không thoải mái sao?"
"Đương, đương nhiên là không có rồi!" Uyên Sồ nói.
Nhưng mà một kiếm khách đang ở ngay trên lưng ngươi nha, Lý Triều Sương vui vẻ nghĩ.
Y tuy là đứa con ghẻ văn không thành võ cũng chẳng phải nhưng lại miễn cưỡng có thể rút ra tâm kiếm, dù mặc trang phục của một Vu Chúc nhưng tự xưng là kiếm khách cũng không có vấn đề gì.
Không nghĩ tới chú chim nhỏ vậy mà sợ hãi kiếm khách như thế.
À..., chẳng lẽ là sự tình kia ở Kiếm Các lúc trước?
Phải không? Không phải sao?
Lý Triều Sương còn nhớ rõ cảnh tượng lúc mới gặp chú chim nhỏ này, nhưng đối với chú chim mà nói, hắn lúc ấy có lẽ chưa từng thực sự gặp qua chân dung của Lý Triều Sương.
Vẫn là đừng đề cập đến thì hơn, khi đó trên người y tất nhiên không có khí tức Vũ tộc có trời mới biết là từ đâu tới này.
Lý Triều Sương không khỏi lâm vào trong hồi ức, thẳng đến khi cảm thấy một sự ấm áp càng lúc càng rõ ràng hơn.
Thanh niên tóc đen chịu đựng cơn đau đầu, sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu lên.
Ánh nắng lấp lánh trên hàng mi còn vương nước mắt của y, Uyên Sồ đã dẫn y bay lên không trung, nhìn xuống dãy núi từ trên cao.
Mà vào thời khắc này, mặt trời đỏ rực như hòn than, nhảy ra từ đằng sau dãy núi trập trùng phía Đông.
Lúc ánh hào quang chiếu xuống, đôi mắt vàng của Lý Triều Sương kinh hãi trừng lớn.
Nửa vòm trời trước mặt là màu cam hồng diễm lệ, đám mây như những làn khói nhẹ mang sắc màu mềm mại của hoa nguyệt quý, biến ảo từ phớt hồng sang tím nhạt rồi tím đậm, viền ngoài là màu vàng cam.
Núi xanh nơi xa gần như hòa tan trong những màu sắc rực rỡ này, chỉ còn tầng mây như biển nhấc lên từng đợt sóng lớn cuồn cuộn.
Những đám mây này có màu hồng nhạt rồi dần dần mới chuyển sang màu xanh lam. Những đỉnh núi nhô lên từ trong mây cũng chuyển giao giữa màu sáng và tối, tràn đầy vẻ đẹp không chân thực.
Bầu trời bát ngát như thế.
Cả một vùng đất tráng lệ như thế.
... Lý Triều Sương chưa bao giờ thấy qua.
Không trung có hàn phong quét tới, nhưng ảnh hưởng tạo ra bởi Uyên Sồ thành niên vừa mới thông linh chưa có tiêu tán nên ngọn gió rơi vào làn da của Lý Triều Sương vẫn là sự ấm áp ôn nhu giống như mùa xuân vậy.
Lúc cùng hạ xuống, cảm giác rất khác với sự thoải mái khi thân thể tan vào trong gió, nhưng loại gió nhu hòa này cũng khiến cho người ta say mê.
Lý Triều Sương phảng phất mọc ra hai cánh.
Đáng tiếc đây chỉ là ảo giác mà thôi, là chú chim non đem hai cánh của mình tạm thời cho y mượn dùng một lát.
Song, chỉ lần mượn dùng ngắn ngủi này, trái tim sớm đã bị ốm đau giày vò đến thủng lỗ chỗ của Lý Triều Sương, giờ đây lại vui sướng mà nhảy lên giống như lúc còn bé.
Một năm kia, tim y cũng đập như này nhìn chăm chú một chú chim nhỏ vỗ cánh bay cao, thu nhỏ thành điểm đen khó có thể phân biệt trên bầu trời, rời đi mà không chút lưu luyến nào.
Mà giờ khắc này, Lý Triều Sương nhớ tới y và chú chim nhỏ còn có một ước định.
Ước định đơn phương.
Dù tâm nguyện của Lý Triều Sương sớm đã thay đổi, nhưng thế gian lại có duyên phận kỳ diệu như vậy.
Dù y hoàn toàn hiểu điều chú chim nhỏ khao khát đúng là y không cách nào cho được.
Nhưng đã có cơ hội, trước khi trở lại U Minh, y thật sự muốn làm một chuyện.
Lý Triều Sương lâm vào trầm tư.
Nếu quả thật muốn làm như vậy, không thể cởi bỏ hiểu lầm này được, y ngược lại nên làm sâu sắc thêm hiểu lầm của chú chim nhỏ mới phải.
"Ài" Uyên Sồ nghe thấy thanh niên tóc đen sau lưng đột nhiên thở dài.
Sau đó y lại nhẹ nhàng nắm lấy gốc lông của chú chim nhỏ.
Uyên Sồ không cha không mẹ một thân một chim trưởng thành đến nay, đối với hắn mà nói, hành động như vậy thực sự quá mức thân mật. Nếu không phải lông vũ bao trùm da của hắn, Lý Triều Sương nhất định sẽ phát hiện, con chim này từ đầu đến đuôi đều đỏ rực hết cả lên.
Uyên Sồ cũng không bài xích với việc này, thậm chí còn muốn thêm nữa.
Hắn cảm thấy thanh niên tóc đen cúi người xuống, toàn bộ người dán vào sau lưng hắn, chậm rãi mở miệng.
Ngữ khí chắc chắn, nói: "Ngươi muốn lấy ta."
Giọng nói của thanh niên tóc đen rất nhẹ, lời nói thì lại như lôi đình, nổ vang bên tai Uyên Sồ.
Vạn vạn không ngờ tới tâm tư của mình sẽ bị người ta nói ra một cách thẳng thừng thô bạo như vậy. Uyên Sồ thành niên không chỉ muốn cùng đồng tộc làm chuyện như này như kia, còn muốn vĩnh viễn ở cùng với đồng tộc rồi trở thành gia đình không bao giờ chia lìa, trong lúc nhất thời ngay cả tiếng người nói như thế nào cũng quên luôn.
Mà Lý Triều Sương cũng không có chú chim thời gian khiếp sợ, tiếp tục cười nói: "Có thể nha."
Uyên Sồ: "Chíp chíp... Ch...íp?!"
Cứ vậy mà đồng ý rồi?
Toàn bộ đầu óc chim đều choáng váng, lướt trên gió theo bản năng.
Lý Triều Sương đã vùi mình trong bộ lông mềm mại của Uyên Sồ, y nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, đôi môi lạnh buốt chạm nhẹ vào lưng Uyên Sồ, hấp thu một chút ấm áp từ nơi ấy.
Sau đó, y mới nhỏ giọng nói rõ yêu cầu:
"Chim nhỏ, đưa ta đến Bất Chu đi."
Bất Chu chính là ngọn núi cao nhất ở Đại Hoang.
Người Đại Hoang tự xưng là người Ly Hương, nghe đồn người Ly Hương cũng không phải người dân nơi này mà là từ trên trời giáng xuống, đi theo quang minh sáng chói của Đông Hoàng, tới làm người khai phá Đại Hoang.
Lúc rơi xuống, bọn hắn đã tới đỉnh núi Bất Chu đầu tiên.
Đó là ngọn núi cao khó có thể trèo qua, cũng là cội nguồn của con cháu Ly Hương.
Đồng thời, còn là nơi lạnh nhất Đại Hoang.
Ma ốm như Lý Triều Sương tuyệt đối không có khả năng đến được chỗ đó bằng sức lực của bản thân.
Uyên Sồ vừa kích động vừa vui mừng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc.
"Đi Bất Chu?"
"Đúng vậy." Lý Triều Sương khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng vẫn có thể gọi là dịu dàng nhu hòa.
Y nói: "Ta muốn tới núi Bất Chu, giết một người."
***
"Kết quả là không thể giết được hắn."
Thanh âm trầm thấp không vui nói.
"Bại lộ tình hình cánh cửa bị phong ấn ở phía Đông, dẫn Lý Triều Lộ ra, rồi sử dụng quân cờ ẩn khiến cho đại trận của Tam Đảo Thập Châu lộ ra khe hở, kết quả thì 'Hắc Sa' mà chủ tử ngươi thổi phồng vô số lần ngay cả người cũng không nhìn thấy?"
Thanh âm trầm thấp liên tục mỉa mai:
"Nếu ta sớm biết như thế, chẳng bằng chờ tên ma ốm kia tự mình chết còn hơn."
Dãy núi phía nam Đại Hoang vừa mới nghênh đón mặt trời mọc, nhưng bên Đông Hải thì đã sáng lên hồi lâu, chỉ có làn gió nhẹ buổi sớm mai còn mang theo một chút cảm giác lành lạnh.
Đã hai mươi năm trôi qua kể từ khi Đại Hoang lâm vào tình cảnh loạn lạc dân chúng lầm than quần hùng tranh bá, nhưng tại nơi bến cảng cách Tam Đảo Thập Châu gần nhất này, có lẽ là nhờ vào sự che chở của Vu Chúc nên có thể trông thấy các ngư dân lớn tiếng gào thét đẩy thuyền rời cảng, thỉnh thoảng lại tránh đường cho thương thuyền trở về cảng, một cảnh tượng thật náo nhiệt, yên bình và phồn vinh.
Chính trong cảnh tượng yên bình phồn vinh này, có hai người hoàn toàn không ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh.
Một nam tử chừng ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ, mặc phi ngư phục bằng lụa, phần dưới của váy mã diện có thêu cá chép đỏ trắng tinh xảo, đầu tóc chỉnh tề đội mũ ô sa, bên tóc mai cài một đóa bạch mẫu đơn chớm nở, toàn thân đầy khí tức phú quý.
*曳撒: duệ tát, một loại hán phục thời Minh, là trang phục dành cho Cẩm Y Vệ.
Cách ăn mặc này, nhìn qua chính là thị vệ hoàng gia, cá chép đỏ trắng trên váy mã diện thuộc về vương triều Đại Thái sắp suy vong nhưng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn.
Như vậy xem ra, nam tử mặc phi ngư phục xanh lá hiển nhiên là kẻ bề trên, nhưng hắn lại không phải là người trầm giọng khiển trách.
Tên gia hỏa không chút khách khí nào kia đang đứng ở phía bên phải nam tử mặc phi ngư phục, đầu đội một chiếc mũ che mặt phủ lụa đen rủ xuống tận chân, thấy không rõ thân hình tướng mạo, cũng phân không rõ nam nữ.
Hai người này xuất hiện ở nơi đây thật sự quá kì quái, ngư dân và tiểu thương vẫn cứ lui tới bến cảng mà không có ai dừng ánh mắt trên thân hai người.
Nhờ vậy mà bọn họ có thể nói những chuyện không thể tiết lộ ra trước mặt đông đảo quần chúng.
Hành thích trên Tam Đảo Thập Châu, ai sẽ nắm chắc không có chút sơ hở nào chứ? Bọn thích khách Hắc Sa thất bại, nam tử mặc phi ngư phục xanh lá không mảy may biến sắc, thậm chí còn giải thích:
"Nếu đại nhân nghĩ như vậy, cũng có thể chờ công tử Triều Sương chết bệnh."
Lời nói vô dụng, người không thấy diện mạo nói: "Hai mươi năm rồi, ai biết hắn đến lúc nào mới chết."
Sau đó, lần đầu tiên hắn dịu dàng nói: "Đương nhiên, ta có thể lại tránh thêm một trăm năm, hai trăm năm, năm tháng không có chút ý nghĩa nào với ta cả. Ta đã sống sót qua hàng chục đời Đại Tư Mệnh, lại chịu đựng thêm một đôi Thiên nhãn này nữa cũng không lâu lắm đâu... Chỉ có điều, chủ tử của ngươi có chờ nổi không vậy?"
"..."
Chủ tử của nam tử mặc phi ngư phục, vua của Đại Thái, đương nhiên là đợi không được.
Hắn chỉ có thể hỏi: "Nhất định phải chờ sau khi công tử Triều Sương chết, mới có thể bắt đầu hành sự sao?"
"Hắn là Thiên nhãn của Lý thị."
Người không thấy được diện mạo nói, ngữ khí hắn nhu hòa không có biến hóa, chỉ có chiếc mũ phủ lụa đen thẳng tắp rủ xuống, không bởi vì ngọn gió thoảng qua bến cảng làm cho phấp phới mà là do tâm tình lên xuống của người mang nó "Dù hắn không biết chúc chú, theo lẽ thường thì không cách nào phát huy được một chút tác dụng của Thiên nhãn... Nhưng hai mươi năm trước, hắn ta lại xuất hiện ở đó mà không hề có nguyên do."
Thiên nhãn có thể nhìn trộm hiện tại, tương lai, có thể thấy được những mảnh vỡ nhỏ bé trong vận thế biến ảo của toàn bộ Đại Hoang. Doanh Châu Lý thị truyền thừa huyết mạch Thiên nhãn mới có thể nắm chắc vị trí Đại Tư Mệnh cùng Thiếu Tư Mệnh trong Cửu Ca —— nắm giữ chúc chú sinh và tử. Mà những người âm thầm mưu đồ như bọn hắn, ai mà không sợ có con mắt dõi nhìn từ xa?
Nếu không có Lý Triều Sương hai mươi năm trước, sự tình bọn hắn tính toán sớm đã được thực hiện.
Nam tử mặc phi ngư phục xanh lá không trải qua chuyện hai mươi năm trước nên không biết nhiều về việc thất bại bí mật trong lần đó. Nhưng hắn xác thực cảm nhận được Lý Triều Sương sẽ mang đến phiền toái.
Hắn cúi đầu xuống, nói: "Đại nhân, 'Hắc Sa' không thể giết chết hắn, nhưng bọn hắn vẫn có một chút tác dụng, chí ít thì trước khi chết, bọn hắn có truyền ra một tin tức."
Người không thấy diện mạo trầm mặc, nam tử mặc phi ngư phục tiếp tục nói:
"Công tử Triều Sương đã rời khỏi đảo Doanh Châu... không còn ở trong sự bảo hộ của Tam Đảo Thập Châu!"
Dưới chiếc mũ lụa đen bỗng nhiên xuất hiện một độ cong cực lớn.
Người không thấy diện mạo thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi:
"Hắn ở đâu?"
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chim nhỏ trộm người đoạt hôn kết thúc, nhân vật chính lừa gạt kết hôn đã bắt đầu.
Chú thích [1], [3]: 《 Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt 》, 《 Thục đạo nan 》 – Lý Bạch
Chú thích [2]:《 Tắc Hạ học cung 》 – Tư Mã Quang