Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Bắt Đầu Xây Dựng Thế Giới

Chương 42: Vì tôn nghiêm mà chiến




Chương 42: Vì tôn nghiêm mà chiến

Vứt lại lời cuối cùng, không khí trở nên trầm lặng, chẳng ai hé một lời nào, hai mắt nhìn nhau, nhíu mày suy tư, trong đầu như đang đấu tranh kịch liệt. Xung quanh chỉ còn tiếng hít thở không đều mà thôi.

Hanz cũng lặng im không lên tiếng, hắn biết giải cứu những con người này, cho họ tự do, không trói buộc, cho họ quyền được lựa chọn chính là một cái cởi nút thắt để bọn họ dần tin tưởng hơn vào hắn, và khi bọn họ quyết định tiến đến nơi này gặp hắn rồi, thì hơn 7 phần trong quyết định của bọn họ sẽ là đi theo hắn.

Đúng lúc này,"Đoàng!" "Đoàng!"...một hồi âm thanh đinh tai nhức óc vang lên phía đằng xa, cùng với những tia sáng chói lên xuất hiện, đoán chừng là trong căn cứ địa kia, khiến tất cả mọi người giật mình tỉnh lại.

Hanz mỉm cười, sau đó giang tay, hô to: "Hỡi những người chiến sĩ của ta, hỡi tất cả mọi người có mặt tại đây. Các ngươi đã từng bị h·ành h·ạ, bị đ·ánh đ·ập, bị lăng nhục còn hơn cả một con thú đúng chứ? Bởi vì ai? Bởi vì những tên quý tộc! Bởi vì những con chó săn của bọn chúng đang ở dưới kia, mà ta!

Hanz- quốc vương của Dressora, sẽ thay mặt công lý, đòi lại tất cả những gì thuộc về các ngươi, đầu tiên là tự do, là bình đẳng, tiếp đến sẽ là trả lại cho bọn chúng tất cả những gì các ngươi phải nếm trải! Tốt, vậy ai muốn cùng ta xả nỗi hận này, lập tức tiến lên!"

Hanz dứt lời, chẳng để ý đến phản ứng của đám người, lôi thanh súng kíp cầm trong tay, giơ lên cao, ngay sau đó, thẳng hướng căn cứ địa mà xông.

Theo sau là Artemis, lưng đựng cự kiếm, mắt lạnh như dao, mười phần sát khí cháy liên đuổi theo, bên cạnh là Natalia trong bộ đồ Catwoman, tay nắm chủy thủ, bóng người kiều mị di chuyển trong gió, trông chẳng khác nào một u linh. Tiếp đến là một đội mười người, những chiếc mặt nạ bằng sắt đen bóng che đi những khuôn mặt lạnh tanh, chỉ chờ đợi con mồi tiến đến mà hạ sát, và một đội khuôn mặt hưng phấn, tay nắm súng thần, hăng hái ra trận.

Một khí thế hào hùng bùng cháy lên khiến đám người đằng sau lập tức sôi sục tinh thần chiến đấu.

Ngay sau đó, những người nông binh b·ị b·ắt đến nơi này, hai mắt nhìn nhau dần trở nên sắc bén, như đạt chung một hiệp nghị, bọn chúng gật đầu, theo đó, một tên hô to:"Hỡi những anh em, vì bọn khốn đó mà chúng ta b·ị b·ắt đến đây, bị nô dịch, bị xa người thân cha mẹ, chịu những uất ức, tủi nhục, hiện giờ, đã đến lúc trả lại hết thảy cho bọn hắn, xông lên!".

Tức thời một đoàn người gần trăm tên nông binh, giơ lên v·ũ k·hí trong tay, hừng hực khí thế lao theo tên vừa nãy.

Nhìn đoàn người rời đi, Gabu không hiểu trong lòng dâng lên một cỗ tư vị, khiến hắn nghẹn ngào, cũng bùng lên ý chí chiến đấu, tiếc là bản thân hắn b·ị t·hương chưa lành, không ảnh hưởng đến người khác đã là tốt rồi, nói gì đến chiến đấu.

Hắn liếc mắt nhìn qua hai người lính bên cạnh đang đỡ mình, con mắt bọn họ cũng tóe lên ánh lửa, Gabu vỗ vai hai người, nói:" Đặt ta xuống, Bệ hạ đã giao cho ta nhiệm vụ ở đây trông nom đám người này rồi, còn các ngươi, nhiệm vụ của các ngươi là ở trong kia, tiến lên theo tiếng gọi của con tim đi."

Gabu nói xong, chỉ tay hướng phía doanh địa, sau đó cố gắng ngồi xuống. Hai người bên cạnh lập tức gật đầu, cúi chào Gabu, sau đó hừng hực khí thế đuổi theo.

Trông thấy một màn này, đám thú nhân, nô lệ, tinh linh hết nhìn bọn người kia, lại nhìn về bản thân mình, nháy mắt, cơ thể run lên bần bật, răng nghiến ken két vào nhau, tay nắm thật chặt, móng tay như cấu rách da thịt, rồi bất ngờ một tên ngưu nhân tộc to khỏe trong đó, tức giận hét ầm lên:

-Con mẹ nó, chúng ta bị đám chó má kia chỉnh thảm, là bọn hắn cứu chúng ta ra, cho chúng ta quyền được sống như một con người, bọn hắn không khinh bỉ ta, ta sao có thể sống ghê tởm một cách hèn hạ núp đằng sau cho bọn hắn mạo hiểm được chứ, như vậy chẳng khác nào bọn hắn khinh thường phỉ nhổ chúng ta là đúng cả, ta không cam, ta sẽ tiến lên cùng bọn hắn chiến đấu, ta sẽ chứng minh ta cùng bọn chúng đều là một loài người, đều đáng quý như nhau. Chúng ta"Vì tôn nghiêm mà chiến!"

Tên kia rống giận xong, gào lên lao như một con trâu điên theo phía quân đoàn.

Tiếp đến, những tên nam nhân thú nhân, nô lệ sức khỏe tốt bỗng cảm thấy trái tim đập rộn ràng, răng nghiến vào nhau, gào thét:"Giết...tttt". Tiếng rống giận lập tức vang xa, triệu hồi tất cả mọi người, cùng chung một hơi thở, bừng bừng ý chí điên cuồng tách hàng xông lên.

Trông theo đám người dần dần đi xa, khí thế cao v·út, tất cả những người còn lại dù là phụ nữ, hay trẻ em, người già, nam hay nữ, đồng tộc hay khác tộc trái tim đều như chung một nhịp đập, thứ thôi thúc bọn hắn chính là suy nghĩ cùng nhau:" Lấy lại tôn nghiêm vốn có".

Gabu lúc này, bỗng lên tiếng:"Bọn hắn vì tôn nghiêm của mình, vì ý chí của tất cả chúng ta mà tiến lên, chúng ta không có thực lực đó, nếu tiến lên chỉ làm vướng tay bọn hắn mà thôi, vì vậy hãy làm tròn bổn phận của mình, ở đằng xa cổ vũ cho bọn hắn, chờ đợi người dẫn đầu trở về, đi theo hắn, tin tưởng những lời hắn nói, dùng hết sức mình cùng hắn xây dựng nên một quốc gia tươi đẹp cho tất cả chúng ta, chúng ta không thể ích kỉ rời đi được!"

Lời vừa thả ra, tất cả mọi người lúc này đang đạt chung một suy nghĩ, đồng thời gật đầu, âm thầm thề với bản thân, quyết tâm góp phần tạo nên một quốc gia tươi đẹp như vậy.

Hanz trong lúc lao lên, nhìn thấy đám khói bụi cuồn cuộn phía sau, cười ra tiếng tán thưởng:"Ha ha! Ta quả thật quá soái mà, bọn người kia chỉ nhìn thấy vẻ ngoài cùng khí thế của ta thôi liền lập tức bị mê hoặc, cùng ta gia nhập trận chiến này rồi, thật không ngờ, cuối cùng vẻ đẹp trai này lại là cái bát kiếm cơm của ta, thật không ngờ a!"

Ở bên cạnh, trông thấy hắn tự sướng một cách dở hơi như vậy, Natalia âm thầm kêu khổ, khóe miệng giật giật chẳng biết nói gì, chỉ đáp lại vỏn vẹn ba chữ:" Đồ thần kinh!"

Hanz nghe vậy tức khắc ngượng ngùng, giả vờ tức giận, nói:" Hừ, thế mà có người tình nguyện để cho Đồ thần kinh này khi dễ đấy, ai dà không biết là ai đây ta?". Nói xong, hắn còn không quên liếc mắt nhìn Natalia một cái, miệng nhếch mép cười, trong thâm tâm suy nghĩ "hừ, dám khinh thường phu quân này, để ta phải trị tội nhà ngươi cho chừa cái tính ấy!"

Natalia đâu phải kẻ ngu, nghe một cái liền hiểu hắn nói mình, khuôn mặt thoáng chốc ửng đỏ, môi mím chặt lại, tức giận không cãi được, xấu hổ nói:"Đồ vô sỉ! Ngươi nhớ lấy ta!". Nói xong câu này, mặt nàng trở nên lạnh tanh, không biểu lộ một chút cảm xúc bên ngoài.

Thấy thế, Hanz âm thầm than "Không ổn!" sợ cô nàng thẹn quá hóa giận, vội vàng tiếp cận lại, một tay túm lấy cổ tay cô nàng, quay mặt sang chủ động làm hòa, cười hì hì nói:"Xin lỗi! Ta đùa nàng chút thôi, là ta tình nguyện lấy tấm thân này trao cho nàng, vì vậy, hãy để ta bảo vệ nàng cả đời!"

Hai người tiếp theo, chẳng giao tiếp gì nữa, ngầm cảm thấy trong lòng ấm áp và hiểu ý nhau là được rồi!

Đoàn người lao như tên bắn mà tiến lên, chỉ thoáng chốc, tất cả cũng đã đến trước cổng thành.