Ta Bán Cơm Tại Tu Tiên Giới

Chương 20




Mười bảy ngày sau khi đại chiến tiên ma bùng nổ, yêu giới tham gia vào cuộc chiến.

Nhưng lần này, yêu giới lại không thiên vị tiên giới, mà như cỏ đầu tường, giúp đỡ cả hai bên.

Giống như đang liên tục tăng giảm quả cân trên bàn cân, chống lại thế lực vô hình khiến bàn cân không ngừng rung chuyển.

Tháng thứ hai sau khi đại chiến tiên ma bùng nổ, sự dây dưa của ba tộc không khiến sinh linh lầm than trên diện rộng như trong nguyên tác.

Như thể có hai người chơi cờ liên tục đấu trí, một bên chiếm thiên thời địa lợi nhưng kiêu ngạo tự đại, một bên từng bước kinh doanh phá vỡ từng nước cờ của đối thủ.

Vì vậy, bên tự mãn liền tức giận đến tột độ.

Hệ thống muốn loại bỏ bug, nên nó lừa ta đến đây.

Bug muốn đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo.

Kết quả, ông nội của nó cũng nhắm vào ta.

Tháng thứ ba sau khi đại chiến tiên ma bùng nổ, con phố u tối vốn không nên bị cuốn vào cốt truyện đột nhiên hỗn loạn.

Trước khi mặt trời lặn, khu rừng bên ngoài con phố xám xịt truyền đến một tiếng nổ lớn.

Trong lúc ba bên đang tranh cãi, một khu rừng bình thường chẳng có gì ngoài củi, có vài phần không đoán được trở thành "đất tụ linh" trong miệng hai bên.

Chuyện chẳng lành.

Giác quan thứ sáu rung chuông báo động, ta theo bản năng cảm thấy đợt này là nhắm vào ta.

Lập tức ôm nồi niêu xoong chảo, chuẩn bị dẫn theo cả nhà chạy trước rồi hãy nói.

Nhưng so với ta lập tức biến thành người tị nạn, ba người còn lại trong quán trông bình tĩnh hơn nhiều.

Vốn dĩ một người hai người đã đẹp trai xinh gái, bây giờ lại thêm thái độ bình tĩnh này, càng khiến bọn họ trông không giống người thường.

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc để ngắm trai đẹp gái xinh.

Ta chọn ra những cái nồi chắc chắn nhất, để bọn họ đội lên đầu.

"Rừng cây ở phía bắc, lát nữa chúng ta nhân lúc trời tối chạy về phía nam. Đội nồi lên đầu, lúc nguy cấp có thể bảo vệ mạng sống."

Phía nam thông đến Ma giới, tuy không an toàn, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ở lại nơi chiến loạn...

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa



Cũng chẳng tốt hơn là bao.

Dư Thanh thấy ta ủ rũ, khuôn mặt vốn lạnh như băng, bây giờ như thể đang có bão tuyết cấp mười.

"Ta rõ ràng đã nói, không cho bọn họ đến đây."

Đại Hắc cũng tức giận đến mức đập nát một cái ghế: "Cái đất tụ linh chó má, rõ ràng là một cái bẫy, bọn họ vậy mà cũng mắc câu!"

Ta đội nồi trên đầu: "?"

Tống Trường Thiện - người duy nhất nhận lấy cái nồi của ta: "Không hiểu bọn họ đang nói gì, hai người bọn họ sẽ không giấu diếm chưởng quầy chuyện gì chứ?"

Dư Thanh và Đại Hắc đồng thời quay đầu nhìn lại.

Một người trên mặt viết hai chữ "vô sỉ", một người trên mặt rắn viết hai chữ "mặt dày".

Đại Hắc không thể tin được: "Đến lúc này rồi, ngươi sẽ không còn chỉ muốn lừa tỷ tỷ về Ma giới chứ?"

Lừa... về?

Ta ngây ngốc quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào, Tống Trường Thiện đã tháo dải lụa trắng buộc sau đầu.

Đôi mắt trắng như trăng bạc chậm rãi mở ra, thánh khiết và trang nghiêm, khi lông mi khẽ rung động như thể vận mệnh của vạn vật trên thế gian đều thu vào trong mắt.

Nếu ta nhớ không nhầm, cả bộ truyện chỉ có một người có đôi mắt trắng bẩm sinh.

Não ta ngay lập tức tê liệt.

Vì chậm trễ một lúc này, con phố xám xịt đã bị ba bên binh lính xông vào.

Cửa quán bị người ta đạp một cước mở tung, trăng m.á.u trên trời cũng chiếu vào đại sảnh.

Ta còn chưa kịp kinh hãi vì vầng trăng m.á.u này giống hệt vầng trăng m.á.u trong kết thúc của nguyên tác, thì thấy tên tu sĩ nhân tộc đạp cửa sắc mặt biến đổi, gần như nịnh nọt ôm kiếm hành lễ với Dư Thanh.

"Kiếm Tôn đại nhân, ta, ta không biết ngài ở đây, xin thứ lỗi."

Phía sau tu sĩ nhân tộc, tên có một đôi sừng bò trên đầu đang định mất kiên nhẫn dẫn người xông vào quán.

Nghe vậy, sừng bò ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng lại nhìn thấy Đại Hắc bên cạnh Dư Thanh, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

"Yêu, Yêu Hoàng đại nhân!"