Dư Thanh không giả vờ làm robot nữa, đi tới xoa tay cho ta.
Tống Trường Thiện che miệng nhịn cười, nghiêm túc cam đoan với ta: "Tay phải không chết, chỉ là ngủ thiếp đi thôi."
Ta chậm rãi phản ứng lại, "Ồ" một tiếng.
Sau đó quay sang hỏi hắn: "Vậy ngươi có c.h.ế.t không?"
Lại hỏi Dư Thanh đang xoa tay cho ta: "Ngươi có c.h.ế.t không?"
Không đợi bọn họ trả lời, ta đột nhiên đưa tay ra, một tay ôm một người, kéo đầu bọn họ xuống trước mặt ta.
Đại Hắc đang say sưa uống rượu thấy vậy cũng chủ động trượt tới.
Ta hạ thấp giọng: "Các ngươi phải sống thật tốt, sống đến cuối cùng, biết chưa?
"Đừng đi Thiên Sơn, cũng đừng đi Ma giới Bắc Cảnh, Thủy Vân Thiên của yêu giới cũng phải tránh xa.
"Chỉ có tránh xa nhân vật chính và phản diện, làm một nhân vật quần chúng, mới có thể sống đến cuối cùng."
Đại Hắc vốn đang say xỉn kinh ngạc đến mức cả người dựng đứng lên, như một dấu chấm than màu đen.
"Nàng ta! Nàng ta! Không phải, nàng ta rốt cuộc..."
Tống Trường Thiện đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu Đại Hắc im lặng.
Như đang đọc truyện trước khi đi ngủ, gió đêm đưa giọng nói dịu dàng đến bên tai ta:
"Ngươi đến thế giới này, có phải là cần làm chuyện gì đó không?"
Ta nhắm mắt lại, nằm trong vòng tay ấm áp quen thuộc, tâm sự tuôn ra như suối:
"Có kẻ lừa gạt muốn ta cứu vớt thế giới, nhưng ta chỉ là một kẻ nhát gan, ta không cứu được ai cả."
Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa
Hình như có ai đó xoa đầu ta.
"Nếu nhiệm vụ của ngươi thất bại, ngươi sẽ rời khỏi đây sao?"
Ta không biết.
"Kẻ lừa gạt không nói, có lẽ sẽ c.h.ế.t cùng thế giới này."
Những lời sau đó ta nghe không rõ.
Rượu quả thực là rượu ngon, kể từ khi thời hạn c.h.ế.t đến gần, ta hiếm khi ngủ ngon như vậy.
Trong mơ, hình như có giọng nói quen thuộc bảo ta đừng sợ.
"Ngươi sẽ không chết, ta cam đoan."
...
Ngòi nổ của đại chiến tam giới đã đến hồi kết thúc, ngày hôm sau Trung thu, cuộc xung đột nhỏ đầu tiên bùng nổ ở tiên giới.
Nguyên nhân dẫn đến đại chiến tiên ma trong nguyên tác, là do phản diện đồ sát Sầm gia, từ đó bị tiên môn thảo phạt.
Nhưng lần này, là do Ma giới cho rằng người thần bí g.i.ế.c hại Ma Quân Diệt Tịnh đến từ tiên giới, lấy đó làm cớ khiêu chiến.
Khoảnh khắc nghe được tin tức, ta như có ảo giác.
Dường như bất kể dòng thời gian thay đổi như thế nào, đại chiến tiên ma đều là điểm mấu chốt định mệnh.
Nguyên nhân của cuộc chiến này có thể là vụ án diệt môn trong nguyên tác, cũng có thể là một con kiến bị người ta giẫm c.h.ế.t khi đi ngang qua.
Thiên đạo sắp đặt vô số vận mệnh cho thế giới này, vận mệnh của tất cả mọi người đan xen vào nhau, thoạt nhìn có thể phác họa ra vô hạn khả năng.
Nhưng đi đến cuối cùng, vận mệnh của cả thế giới đều sẽ hội tụ vào khoảnh khắc này, và đi đến kết cục duy nhất.
Ta lần đầu tiên ngẩn ngơ khi nấu ăn, xào cháy cả nồi rau.
Dư Thanh lo lắng bế ta ra khỏi bếp, để Đại Hắc ở lại phun nước dập lửa.
Tống Trường Thiện ngồi xổm trước mặt ta, kiên nhẫn lau tro bụi trên mặt ta.
"Nếu chưởng quầy mệt rồi, hôm nay chi bằng nghỉ ngơi thêm một ngày?"
Ta bất an chớp chớp mắt: "Ta có linh cảm không lành."
Bug mà hệ thống nói đến thực sự là phản diện sao?
Ta luôn cảm thấy mình mơ hồ như đã chạm đến một góc của sự thật, nhưng vì lượng thông tin đã biết quá ít, chỉ có thể mặc cho tia sáng lóe lên trong khoảnh khắc đó biến mất.