Tóm lại, bức ảnh mà Hoắc Thành và Quý Diệu cùng đứng trong một khung hình đã lưu truyền rộng rãi trong trường học, ngay cả Thẩm Oản Doanh cũng có một tấm.
Triệu Nghệ Manh mua một xấp ảnh chụp từ chỗ câu lạc bộ tin tức, hơn nữa còn hào phóng mà tặng cho cô một tấm.
Thẩm Oản Doanh lịch sự nhận lấy.
Tuy trong lòng cô rất tò mò không biết Triệu Nghệ Manh mua nhiều ảnh như vậy để làm gì.
Buổi tối sau khi tắm xong, Thẩm Oản Doanh ngồi vào bàn, trong tay cầm bức ảnh của Hoắc Thành và Quý Diệu.
Phải công nhận là hai người bọn họ đứng chung một chỗ thật sự rất đẹp mắt, bảo sao các bạn nữ trong trường đều gọi cái này là danh lam thắng cảnh cấp độ 5A [1].
([1] cấp độ 5A: cấp độ hấp dẫn khách du lịch cao nhất của Trung Quốc, tương đương với danh lam thắng cảnh cấp quốc tế của Trung Quốc.)
Thẩm Oản Doanh nhìn một lát rồi cất ảnh chụp này vào trong ngăn kéo, lấy sách ra đọc.
Đại khái là nhờ phước của độ hot couple, Hoắc Thành phát hiện hai ngày nay khi anh đi trong trường thì số bạn học nữ ríu ra ríu rít với anh càng nhiều hơn trước. Anh chỉ đeo tai nghe lên, mở bài hát đang phát dở trong trình phát nhạc với âm lượng lớn hơn.
Khi đi đến đầu cầu thang, vừa khéo gặp Phương Nhất Sưởng và bạn bè của cậu ta. Hoắc Thành đi ngang qua bọn họ, bước đi chẳng hề thay đổi. Hồng Hồng - người lần trước lớn tiếng với anh trong phòng thi cũng có ở đây. Thấy anh không thèm nể mặt Phương Nhất Sưởng như vậy, Hồng Hồng không nhịn được giật tai nghe của Hoắc Thành xuống, “Ê hạng nhất, đang nghe cái gì đấy? Không nhìn thấy anh Sưởng của bọn tao à?”
Hoắc Thành khẽ nhíu mày, xoay đầu nhìn qua. Anh chỉ lấy lại tai nghe của mình, chẳng nói gì.
Cái dáng vẻ dầu muối không ăn này của anh càng kích thích Hồng Hồng: “Hoắc Thành, mày bày đặt ngầu cái gì? Trong trường này có ai lại không nể mặt anh Sưởng của bọn tao?” Cậu ta nói rồi lại muốn giật lấy tai nghe của Hoắc Thành, nhưng đột nhiên nhìn thấy trên mang tai của Hoắc Thành có nốt ruồi.
Cảm giác giống như đã phát hiện ra một lục địa mới, Hồng Hồng cực kỳ có hứng thú với nốt ruồi trên tai Hoắc Thành: “Ồ, cái nốt ruồi này của mày trông còn khá gợi cảm đấy.”
Hoắc Thành vỗ “chát” một cái đánh tay cậu ta ra, cất giọng với ánh mắt chán ghét: “Đừng chạm vào tôi.”
Rốt cuộc đối phương chỉ là một học sinh cấp 3, bị khí thế của Hoắc Thành chấn động trong chốc lát, rồi trong lòng lại không muốn chịu thua, trên mặt vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: “Đều là đàn ông, tao chạm vào mày một chút thì có sao đâu? Hơn nữa tao cũng đâu có chạm vào chỗ nào nhạy cảm, chỉ là cái lỗ tai thôi mà?”
“Đặc biệt là lỗ tai.” Hoắc Thành vứt ra lời này với vẻ mặt lạnh nhạt rồi xoay người rời đi.
Sau khi anh đi rồi, không khí ở xung quanh đó dường như mới trở lại bình thường. Phương Nhất Sưởng cười một tiếng, nhìn Hồng Hồng ở bên cạnh mà trêu ghẹo: “Thế nào? Không phải mày nói muốn dạy dỗ cậu ta à? Người ta mới nói hai câu đã dọa mày ra cái dáng vẻ này rồi.”
Cậu ta và Hồng Hồng là anh em cùng nhau lớn lên, đối phương có mấy cân mấy lượng, trong lòng cậu ta biết rất rõ.
Hồng Hồng vẫn còn vịt chết cứng mỏ: “Ai, ai nói em sợ chứ?!”
“Nói chuyện còn ấp a ấp úng như vậy mà bảo không sợ?” Phương Nhất Sưởng hiếm khi đứng thẳng người, nhắc nhở cậu ta: “Đừng trách tao không nhắc bọn mày trước, nếu không có chuyện gì thì bớt trêu vào Hoắc Thành đi, cậu ta không giống như đám học sinh cấp ba.”
Có người tò mò hỏi cậu ta: “Không giống chỗ nào cơ?”
Phương Nhất Sưởng vuốt cằm, nhìn theo bóng dáng của Hoắc Thành: “Cụ thể thì tao cũng không nói rõ được, nhưng cảm giác là vậy.”
Hồng Hồng cười gằn nói: “Em thấy nó đang phô trương thanh thế thôi!”
Phương Nhất Sưởng vỗ vỗ vai cậu ta nói: “Hồng Hài Nhi, đừng nhìn bề ngoài Hoắc Thành giống như công tử bột, nếu thật sự đánh nhau với cậu ta thì mày sẽ chịu thiệt lớn đấy.”
Trong giờ học, Triệu Nghệ Manh lại rủ Thẩm Oản Doanh đi toilet.
“Ê ê cậu có nghe chưa?” Mặt Triệu Nghệ Manh đầy vẻ hóng hớt, “Sáng nay lúc Hoắc Thành đến trường bị Phương Nhất Sưởng gây phiền toái đấy, có bạn học nhìn thấy.”
Thẩm Oản Doanh ngẩn người, hỏi Triệu Nghệ Manh: “Bọn họ có chuyện gì vậy?”
Triệu Nghệ Manh nói: “Chính là người anh em bên cạnh Phương Nhất Sưởng ấy, hình như gọi là Hồng Hài Nhi nhỉ? Cậu ta giật tai nghe của Hoắc Thành, còn định sờ lỗ tai của Hoắc Thành nữa đó!”
Thẩm Oản Doanh: “...”
Cái diễn biến này đúng là chẳng ai ngờ được.
“Sau đó Hoắc Thành vỗ “chát” một cái đẩy tay cậu ta ra, còn nói rằng,” đến chỗ này Triệu Nghệ Manh hơi bắt chước theo giọng điệu và biểu cảm của Hoắc Thành, “Đừng có chạm vào tôi.”
Thẩm Oản Doanh: “...”
Cô im lặng hai giây, sau đó cười hỏi Triệu Nghệ Manh: “Ngộ vậy? Sao tự nhiên cậu ta lại muốn sờ vào tai Hoắc Thành?”
“Cậu hỏi đúng điểm mấu chốt rồi đó.” Triệu Nghệ Manh chớp chớp mắt với cô, “Cậu không phát hiện à? Trên tai Hoắc Thành có một nốt ruồi đó, gợi cảm lắm.”
“Chắc là cậu ta muốn sờ cái nốt ruồi kia, nhưng có vẻ Hoắc Thành rất ghét người khác chạm vào mình, nhất là lỗ tai!”
“Ồ…” Thẩm Oản Doanh như suy tư gì đó, gật gật đầu.
Sau khi trở lại phòng học, Thẩm Oản Doanh không nhịn được muốn nhìn thử lỗ tai Hoắc Thành.
Trên tai cậu ấy có nốt ruồi sao? Hình như cô cũng không để ý đến.
Nghĩ như vậy, Thẩm Oản Doanh vô thức quay đầu lại, nhìn Hoắc Thành đang ngồi chếch một bên ở phía sau mình. Bọn họ ngồi cách nhau hai bàn, không xa lắm, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng trải dài trên bàn học. Trong ánh dương mềm mại, Thẩm Oản Doanh nhìn thấy cái nốt ruồi kia của Hoắc Thành.
Đúng là có hơi gợi cảm.
“Sao thế?” Nhận ra Thẩm Oản Doanh nhìn chằm chằm mình, Hoắc Thành ngước mắt nhìn lại, khó hiểu hỏi cô.
Đang nhìn lén mà bị bắt tại trận, Thẩm Oản Doanh xấu hổ trong lòng, trên mặt thì vẫn duy trì được nụ cười mỉm: “Không có gì, tôi nghe nói sáng nay Phương Nhất Sưởng tìm cậu làm phiền hả? Cậu không sao chứ?”
“Không sao, cậu ta không gây được phiền toái cho tôi.”
“... Vậy là tốt rồi.” Thẩm Oản Doanh cười ha ha hai tiếng, lại tìm đề tài cho chính mình, “Đúng rồi, thứ sáu này sẽ bắt đầu sinh hoạt câu lạc bộ, cậu đừng quên đấy.”
“Ừ.” Hoắc Thành ngẫm nghĩ rồi nói với Thẩm Oản Doanh: “Thứ sáu chúng ta cùng qua đó đi.”
“Ok.” Thẩm Oản Doanh cười đồng ý, quay đầu lại thì vừa vặn thấy trên góc trực nhật của bảng đen viết tên cô và Hoắc Thành.
Vốn dĩ hôm nay là cô và Liêu Tuyết ngồi trước bàn Hoắc Thành trực nhật, có điều Liêu Tuyết không được khỏe nên sau đó đổi qua cho Hoắc Thành. Đột nhiên thấy tên mình và Hoắc Thành viết ở cạnh nhau, không hiểu sao trái tim Thẩm Oản Doanh lại đập nhanh hơn một nhịp.
Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, mở sách bài tập trên bàn ra.
Bởi vì hôm nay phụ trách trực nhật nên Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành ở lại cuối cùng. Buổi tối còn có học sinh nội trú đến lớp tự học buổi tối nên cô và Hoắc Thành không chốt cửa sổ, chỉ đợi sau khi lớp phó lao động kiểm tra vệ sinh xong thì sắp xếp lại bàn ghế trong phòng.
Trong phòng học chỉ còn hai người bọn họ, thỉnh thoảng có tiếng bàn ghế kéo lê trên mặt đất vang lên. Thẩm Oản Doanh tập trung sắp xếp bàn ghế, cố gắng không chú ý đến Hoắc Thành đang ở cùng một phòng với mình.
Đột nhiên có một con ong vò vẽ từ đâu bay đến “vo vo” ở xung quanh Thẩm Oản Doanh. Cô hoảng sợ lùi vội về sau một bước, va chạm vào bàn học phía sau vang lên lên một tiếng “rầm”.
“Sao thế?” Hoắc Thành nhìn về phía cô. Thẩm Oản Doanh nhìn chằm chằm con ong vò vẽ kia, thấp giọng nói với Hoắc Thành: “Có ong vò vẽ.”
Con ong vò vẽ kia vẫn còn đang bay vo ve, Thẩm Oản Doanh không dám cựa quậy, sợ sẽ kích động nó.
“Đừng sợ.” Hoắc Thành bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Oản Doanh, cởi áo khoác đồng phục của mình ra trùm lên trên đầu cô. Thẩm Oản Doanh chỉ cảm thấy đỉnh đầu hơi nặng, ánh đèn phòng học và tiếng ong vo ve đều bị ngăn cách khỏi cô.
Áo khoác đồng phục của Hoắc Thành mang theo mùi hương trên người anh, trùm lên đầu cô tạo cảm giác như anh đang ôm cô vào lòng.
Tim Thẩm Oản Doanh đập còn nhanh hơn cả sáng nay, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
“Được rồi, nó đã bị tôi nhốt bên ngoài cửa sổ rồi.” Âm thanh xa xôi của Hoắc Thành truyền đến, Thẩm Oản Doanh ngây ngô khẽ gật đầu.
“Cậu làm sao thế, sợ quá à?” Hoắc Thành lấy áo khoác đồng phục của mình xuống, cúi đầu quan sát Thẩm Oản Doanh. Thẩm Oản Doanh lấy lại tinh thần, cười cảm ơn anh: “Đúng vậy, vừa rồi cảm ơn cậu. Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Hoắc Thành mặc lại áo khoác, “Trước kia tôi từng bị ong vò vẽ chích rồi.”
“Ồ?” Thẩm Oản Doanh nghe mà sợ, “Khi nào thế?”
“Năm mười tuổi ấy.”
Hoắc Thành còn nhớ rõ, đó là ngày mà anh nhìn thấy Thẩm Oản Doanh lần đầu tiên.
Lúc ấy ba anh đã quyết định dẫn anh ra nước ngoài, trước khi rời đi, ông ấy đưa anh đi thăm một người bạn. Người lớn trò chuyện ở phòng khách, anh bị đuổi ra ngoài vườn chơi.
Chính ngay hoa viên ấy, anh đã thấy Thẩm Oản Doanh ngồi đọc sách dưới tán hoa tường vi.
Anh không biết phải miêu tả khung cảnh lúc ấy ra sao, chỉ cảm thấy cô bé ngồi dưới tán tường vi cực kỳ giống tranh sơn dầu mà mẹ anh vẽ.
Xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được.
Vườn hoa tràn ngập hương thơm thấm vào tận ruột gan, anh muốn đến gần cô, lại không dám, cứ thế ngơ ngác đứng ở một đầu khác nhìn cô. Sau đấy lại có một cơn gió nổi lên, chiếc mũ trên đầu cô bé bị gió cuốn đi.
Chiếc mũ bucket màu đỏ trên đầu cô bé bị mắc lên một nhánh cây, cô bé với không tới, có vẻ như sắp khóc. Hoắc Thành chạy đến tính giúp cô lấy chiếc mũ nhưng nhảy lên vài lần mới nhận ra bản thân cũng không với tới được.
“Cậu là ai?” Bé Thẩm Oản Doanh tò mò nhìn anh, có lẽ là do bị dời lực chú ý đi nên chuyện cái mũ không làm cô bé buồn như trước nữa.
Hoắc Thành không ngờ cô bé sẽ đột nhiên nói chuyện với mình, có hơi thẹn thùng nói: “Tớ tên Hoắc Thành, tớ đi cùng ba đến đây làm khách.”
Thẩm Oản Doanh gật đầu: “À, tớ biết rồi, mẹ có nói với tớ. Tớ là Thẩm Oản Doanh, cậu có thể giúp tớ lấy lại mũ được không?”
“Ừ.” Hoắc Thành nhìn khắp nơi, phát hiện có một cái thang gỗ ở trong vườn hoa, “Bên kia có cái thang, để tớ mang qua đây.”
Hoắc Thành chạy tới, nghiên cứu xem nên di chuyển cái vật to lớn này thế nào, Thẩm Oản Doanh đi cùng anh qua đây, nói: “Tớ và cậu cùng kéo nó qua đi.”
“Không sao, để mình tớ làm là được rồi.” Tay Hoắc Thành vừa đụng đến cái thang thì cảm giác như bị thứ gì đó đâm trúng. Cậu vội rụt tay lại, phát hiện trên cái thang có một lỗ nhỏ, vừa rồi anh đã đụng vào cái lỗ này.
Một con ong vò vẽ bay từ trong đó ra, ngón tay Hoắc Thành sưng to lên.
“Hai đứa các con đang làm gì vậy?” Dường như người lớn đã nói chuyện xong nên đi ra vườn hoa. Hoắc Thành giấu tay ra sau lưng, nói với Hoắc Đình Tiêu: “Mũ của cậu ấy bị cuốn lên cây, con tính mang cái thang qua đó.”
Sau khi nghe xong, Hoắc Đình Tiêu nhìn cái thang cười: “Hai đứa các con sao vác nổi cái thang này, gọi người lớn lấy cho các con là được rồi.”
Cuối cùng chiếc mũ là do ba của Thẩm Oản Doanh lấy xuống, Thẩm Oản Doanh vui vẻ đội lại chiếc mũ lên đầu. Thẩm Khiêm thấy cô bé vui vẻ như vậy thì cười nói với Hoắc Đình Tiêu: “Các cậu đi chuyến này không biết khi nào mới trở về, hay là chụp cho hai đứa nhỏ một bức ảnh đi.”
Hoắc Đình Tiêu cúi đầu nhìn Hoắc Thành, trong khoảng thời gian này tâm trạng Hoắc Thành không được tốt cho lắm, hiếm khi thấy cậu cởi mở được như hôm nay nên ông cũng vui vẻ đồng ý: “Được đấy.”
Thế là Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh có được một tấm ảnh chụp chung dưới tán hoa tường vi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Hoắc Đình Tiêu mới nhìn thấy ngón tay bị sưng của Hoắc Thành: “Tay con sao vậy?”
Hoắc Thành nói: “Vừa rồi ở trong vườn không cẩn thận bị ong vò vẽ chích.”
“Vậy sao con không nói sớm? Ba đưa con đi bệnh viện trước đã.”
Trong phòng học, Thẩm Oản Doanh kinh ngạc hỏi: “Mười tuổi? Vậy khi ấy cậu không sao chứ?”
“Không sao, chỉ bị dị ứng một chút, trên người nổi sởi thôi.”
“À…” Thẩm Oản Doanh gật đầu, “Vậy có phải bị ong vò vẽ chích rất đau đúng không?”
“Ừ.”
“Đau hơn khi tiêm không?”
“Có.” Hoắc Thành nhìn cô, cảm xúc trong mắt không rõ là gì, “Tiêm thì chỉ đau một chút thôi, còn ong vò vẽ lại có độc. Độc của nó ở trong cơ thể mình nên sẽ luôn cảm thấy đau, hơn nữa sẽ càng ngày càng đau.”