Sụp Đổ Hình Tượng

Chương 5




Thẩm Oản Doanh thật sự không nhớ được, rốt cuộc đó là chuyện của bảy năm về trước, lúc ấy cô mới mười tuổi.

Cẩn thận ngẫm lại, cô vẫn có một chút ấn tượng với Hoắc Thành, chỉ là lúc đó bọn họ đã làm gì thì cô không nhớ. Giang Du nói bọn họ còn chụp chung với nhau một bức ảnh, bà còn lấy ra cho cô xem.

Thẩm Oản Doanh nằm trên giường, nhìn bức ảnh vừa lấy được từ chỗ mẹ mình.

Khung cảnh là ở vườn nhà cô, cô mặc một cái váy công chúa nhỏ nhắn, cùng Hoắc Thành đứng ở dưới tán tường vi nở rộ, trên mặt hai người đều có ý cười.

Thẩm Oản Doanh dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa lên mặt bé Hoắc Thành, cô không nhìn lầm, cậu ấy thật sự đang cười, tuy là nụ cười ấy không quá rõ ràng.

Hóa ra khi còn nhỏ bạn học Hoắc Thành cũng biết cười này.

Thẩm Oản Doanh cong môi, đặt bức ảnh qua một bên rồi tắt đèn đi ngủ.

Thứ hai, cô vẫn đến lớp sớm hơn mười lăm phút trước giờ tự học. Hoắc Thành cũng vừa mới đến, đang đứng trước bàn học lấy sách vở ra khỏi cặp.

Thẩm Oản Doanh thấy anh, theo bản năng ngẩn người ra, sau khi biết bọn họ đã biết nhau khi còn bé, lúc này nhìn bạn học Hoắc Thành dường như cô thấy thân thiết hơn chút. Trên mặt cô nở nụ cười, đi về phía chỗ ngồi của mình: “Buổi sáng tốt lành, bạn Hoắc Thành.”

Hoắc Thành buông sách trong tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Buổi sáng tốt lành.”

Thẩm Oản Doanh lại cười cười, cân nhắc một lúc rồi mở miệng hỏi anh: “Bạn Hoắc Thành, không biết cậu có còn nhớ là bọn mình đã từng gặp nhau khi còn bé không nhỉ?”

Hoắc Thành có hơi sửng sốt, anh cho rằng Thẩm Oản Doanh đã quên chuyện này từ lâu. Đời trước cũng vì bọn họ liên hôn nên Thẩm Oản Doanh mới nhớ lại chuyện này.

Thẩm Oản Doanh thấy Hoắc Thành không nói chuyện, nhìn còn có vẻ hơi giật mình nên cho là anh không nhớ, thế là cô có hơi xấu hổ cười cười: “Ha ha, có hơi đường đột, rốt cuộc chuyện qua lâu rồi, cậu không nhớ được cũng là bình thường thôi.”

“Tôi nhớ.” Hoắc Thành nhìn thẳng vào cô, “Tôi vẫn luôn nhớ rõ.”

Lần này lại đổi thành Thẩm Oản Doanh kinh ngạc, cô sửng sốt một lúc rồi mới cười nói: “Cậu nhớ hả? Vậy sao cậu không nói gì với tôi?”

Hoắc Thành khẽ cụp mắt, mở miệng nói: “Tôi nghĩ là cậu quên rồi.”

“Ha ha, đúng là tôi không nhớ được rõ ràng.” Thẩm Oản Doanh lại có chút xấu hổ, “Có điều ba mẹ tôi thì nhớ rõ lắm, mẹ tôi nghe nói người đứng hạng nhất khối tên là Hoắc Thành thì lập tức nhớ đến cậu. Không phải cậu và chú Hoắc ra nước ngoài rồi sao? Chú Hoắc cũng về nước rồi hả?”

“Không, chỉ có một mình tôi về thôi.”

“Ra là vậy, thế cậu đang ở đâu?”

“Nhà của ông nội tôi.”

“À.” Thẩm Oản Doanh gật đầu như đang nghĩ ngợi gì đó, rồi cô mở cặp lấy bức ảnh buổi sáng mới nhét vào cặp kia ra, “Mẹ tôi tìm được ảnh chụp chung hồi trước của bọn mình này, cậu có muốn xem không?”

Hoắc Thành nhìn về phía bức ảnh trong tay cô, đúng là ảnh chụp chung của bọn họ lúc đó, anh cũng có một tấm như vậy.

Thẩm Oản Doanh chỉ vào bé Hoắc Thành trong ảnh, cười nói với anh: “Cậu xem hồi còn bé cậu cười lên đáng yêu chưa này.”

“...” Hoắc Thành im lặng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Cậu cười rất dễ thương.”

“Vậy hả? Ha ha.” Thẩm Oản Doanh ngại ngùng cười hai tiếng, đột nhiên phát hiện ra bên ngoài phòng học có rất nhiều bạn học lớp khác kéo đến. Bọn họ chen chúc ở cửa lớp, có người vịn vào cửa sổ, tất cả đều nhìn ngó về phía bọn cô.

“Gì vậy nhỉ?” Thẩm Oản Doanh khó hiểu hỏi một câu, loáng thoáng nghe được tên Hoắc Thành và tên mình, “À, tôi biết rồi, nhất định là mấy bạn ấy đến để nhìn cậu đó.”

Hoắc Thành không khỏi nhíu mày: “Không phải tuần trước đã nhìn rồi à?”

Ngày thứ sáu công bố kết quả, bên ngoài phòng học có rất nhiều người đến xem, anh cho rằng qua một cái cuối tuần thì nhiệt tình của những người này cũng sẽ biến mất, không ngờ là mới sáng sớm bọn họ lại vây quanh đây nữa rồi.

Thẩm Oản Doanh nhìn ra ngoài cửa, nói với anh: “Chắc là tốp khác đó. Cậu không biết chứ Quý Diệu vẫn luôn đứng nhất khối mình, chưa từng rớt hạng bao giờ. Lần này cậu đẩy cậu ấy xuống khỏi “bảo tọa”, chắc chắn là có rất nhiều người muốn đến chiêm ngưỡng dung nhan rồi.”

Hoắc Thành nghe Thẩm Oản Doanh nói xong, mày vẫn hơi nhíu lại, anh không thích bị người ta vây xem như vậy. Thẩm Oản Doanh nhận ra được anh không vui, định tự mình ra bảo các bạn học rời đi thì đúng lúc này Quý Diệu xách cặp đi vào từ bên ngoài.



“Nhường đường một chút nào, các cậu vây quanh chỗ này làm gì? Sắp đến giờ tự học rồi.”

Giọng điệu của Quý Diệu nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn, các bạn học thấy cậu ta đi đến thì tách ra nhường đường. Khi cậu ta đi ngang qua, có bạn còn cổ vũ bảo cậu ta đừng nản lòng.

Thẩm Oản Doanh nhịn không được giật giật khóe miệng, bản thân mấy bạn đó thi được hạng mấy mà lại chạy đến đây bảo người đứng hạng nhì của khối đừng nản lòng vậy?

Có điều nhìn dáng vẻ của Quý Diệu thì dường như đã chịu một chút đả kích. Thường ngày tuy cậu ta luôn ngủ trong giờ học nhưng sẽ là người đến lớp sớm nhất, hôm nay chuông vào học sắp reng rồi cậu ta mới khoan thai đến lớp.

Hoắc Thành chú ý thấy Thẩm Oản Doanh vẫn luôn nhìn Quý Diệu, chân mày không giãn ra mà ngược lại còn nhíu chặt hơn. Anh nhìn về phía Quý Diệu, ánh mắt vừa khéo chạm phải tầm mắt của Quý Diệu.

Quý Diệu liếc nhìn anh rồi đi đến trước bàn mình, đặt cặp sách lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Thẩm Oản Doanh cũng không nói chuyện phiếm với Hoắc Thành nữa mà ngồi vào bàn.

Các bạn đứng ngoài cửa bị giáo viên tuần tra đuổi đi, tiếng chuông tự học đúng giờ vang lên. Năm phút sau, các bạn trong lớp 11/1 phát hiện ra một chuyện hết sức đáng kinh ngạc.

Bạn học Quý Diệu không ngủ trong giờ học nữa rồi!

Tuy là cậu ta không đọc sách, chỉ ngơ ngác ngồi đó nhưng cũng không nằm bò ra bàn mà ngủ.

“Chắc chắn Quý Diệu đã bị đả kích trầm trọng rồi, ngay cả ngủ trong giờ học cũng bỏ luôn.” Đây là lời Triệu Nghệ Manh cảm thán trong lúc rủ Thẩm Oản Doanh đi toilet vào giữa buổi học.

Thẩm Oản Doanh không tán đồng lắm: “Cũng không đến mức đấy, chỉ là một kỳ thi thôi mà.”

Triệu Nghệ Manh bày ra dáng vẻ thế ngoại cao nhân [1] mà lắc lắc ngón trỏ: “Cậu không hiểu, bậc vương giả chân chính không cho phép sự thất bại, một lần cũng không được.”

([1] thế ngoại cao nhân: người có học thức sâu rộng, uyên thâm, thoát tục, phi phàm)

“Ồ…”

“Có điều vẫn là tớ thê thảm.” Triệu Nghệ Manh lập tức thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ tang thương, “Vốn là tớ muốn mượn thân phận lớp phó học tập này để giúp đỡ Hoắc Thành trong việc học, dễ dàng kéo gần khoảng cách với cậu ấy. Kết quả là cậu ấy còn học giỏi hơn cả tớ :)”

Thẩm Oản Doanh đề nghị: “Vậy cậu cân nhắc thử việc nhường chức lớp phó học tập này cho cậu ấy rồi nhờ cậu ấy giúp cậu học đi!”

“Wow, suy nghĩ của đại tiểu thư quả nhiên rộng mở! Có điều cậu đoán xem cậu ấy có thèm quan tâm đến tớ không?” Triệu Nghệ Manh mỉm cười.

“À thì…”

“Thôi, không nhắc tới chuyện đau lòng nữa. Tớ phỏng vấn cậu một chút này. Hoắc Thành với Quý Diệu, cậu càng hy vọng ai sẽ đứng hạng nhất hơn?”

“Tớ ấy hả?” Thẩm Oản Doanh mỉm cười tao nhã, “Đương nhiên tớ càng hy vọng là chính mình đứng hạng nhất rồi.”

“Ha ha ha hóa ra đại tiểu thư cũng có tham vọng nha, tớ còn tưởng là cậu sẽ khó xử cơ đấy.” Triệu Nghệ Manh bẻ ngón tay phân tích với cô, “Một bên là Quý Diệu mà cậu yêu thầm, còn bên kia, tớ lại thấy quan hệ giữa cậu với Hoắc Thành rất tốt. Thật là khó mà.”

Nụ cười của Thẩm Oản Doanh cứng đờ: “Xin phép cắt ngang, cho hỏi ở đâu ra cái vụ tớ yêu thầm Quý Diệu vậy?”

Triệu Nghệ Manh vỗ vỗ vai cô: “Cậu đừng có giả vờ, tớ thường thấy cậu lén nhìn cậu ấy, rất nhiều bạn học cũng biết.”

Thẩm Oản Doanh: “...”

“Nhưng gần đây cậu lại thân thiết với Hoắc Thành, sáng nay còn nói cười vui vẻ, ngay cả các bạn học lớp khác vây xem cũng đang bàn tán về hai cậu đó.”

Thẩm Oản Doanh: “...”

“A a a a tại sao tất cả trai đẹp đều là của cậu hả?!!” Triệu Nghệ Manh đột nhiên phát điên.

Thẩm Oản Doanh yên lặng dừng chân, nói với Triệu Nghệ Manh: “Đột nhiên tớ không muốn đi WC nữa, tớ về lớp trước đây.”

Triệu Nghệ Manh: “?”

Tuy lời Triệu Nghệ Manh nói có hơi phóng đại, nhưng Thẩm Oản Doanh cũng phát hiện Quý Diệu thật sự không ngủ trong giờ học nữa. Suốt buổi học sáng cậu ta đều ngồi học. Hành động khác thường như vậy đương nhiên không chỉ khiến cho một mình Triệu Nghệ Manh chú ý, lúc ăn cơm trưa, Thẩm Oản Doanh nghe được rất nhiều bạn học đều đang bàn tán về chuyện này.



Tuy là cô cũng có một chút suy nghĩ về việc này nhưng cô sẽ không xì xào ở sau lưng như những người khác, ăn cơm xong cô lập tức về phòng nghỉ ngủ trưa.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết của thầy Tống. Thầy yêu cầu mọi người sửa bài thi vào cuối tuần, tiết này chủ yếu là để giảng về đề thi vừa rồi. Mấy ngày nay thời tiết rất đẹp, lúc này đang là thời điểm ánh mặt trời rực rỡ nhất. Tuy mặt trời vào tháng này không bằng tháng tám tháng bảy nhưng bị nắng chiếu liên tục thì sẽ rất chói mắt.

Vị trí ngồi của Thẩm Oản Doanh vừa vặn trong phạm vi bị nắng chiếu vào. Hoắc Thành nhìn các bạn học ngồi trước và sau cô đều đang dùng sách chắn ánh mặt trời, Thẩm Oản Doanh lại vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi đầu tập trung ghi chép, dường như ánh nắng phiền phức kia không hề tồn tại.

Cho dù là vào thời điểm thế này thì đại tiểu thư cũng phải duy trì đoan trang, tao nhã.

Cô có thể khống chế được tư thế của mình nhưng lại không khống chế được lớp mồ hôi mỏng đang rịn trên cánh mũi.

Hoắc Thành đứng dậy, bóng anh vừa vặn chắn cho Thẩm Oản Doanh.

Thầy Tống đang giảng bài đột nhiên thấy anh đứng lên thì giật mình hoảng hồn, tưởng là mình giảng sai ở đâu rồi, “Hoắc Thành, có chuyện gì vậy?”

Hoắc Thành nói: “Có hơi uể oải nên em đứng một lúc để tránh buồn ngủ.”

“À…” Thầy Tống thở phào một hơi, không phải mình giảng sai là được rồi, “Vậy em đứng qua bên cạnh một chút đi, đừng chắn tầm nhìn của các bạn đằng sau.”

“Vâng ạ.” Hoắc Thành xê dịch vừa vặn đến bên cạnh cửa sổ.

“Chúng ta tiếp tục chỗ vừa rồi.” Thầy Tống cầm bài thi, tiếp tục viết lên bảng đen.”

Sau khi tan học, Hoắc Thành mới trở lại chỗ ngồi của mình.

Ánh mặt trời không còn gay gắt như trước đó, Hoắc Thành cầm ly nước trên bàn uống một ngụm. Anh hoàn toàn không biết trong giờ học, câu nói “đứng một lúc để tránh buồn ngủ” của anh đã bị đám bạn học thích hóng chuyện không chê chuyện càng lớn kia hiểu thành là anh đang đá xéo Quý Diệu.

Ngoài Quý Diệu ra thì còn ai thích ngủ trong giờ học chứ! Mời vừa đoạt chiếc ghế hạng nhất đã công khai đá xéo nhau, cạnh tranh giữa học sinh xuất sắc thật đúng là căng thẳng quá mà!

Cuối cùng thì mấy lời bàn tán xì xào này cũng truyền đến tai Quý Diệu. Buổi chiều sau khi tan học, cậu ta dọn cặp sách xong rồi đi ra khỏi phòng học cùng lúc với Hoắc Thành.

Hoắc Thành làm như không nhìn thấy cậu ta, Quý Diệu cười một tiếng, nói với anh: “Đừng tưởng rằng thi đứng nhất được một lần là có thể nhiều lần đứng nhất. Đó là tôi không học mà thôi. Lần thi sau cậu sẽ biết.”

Hoắc Thành bình tĩnh trả lời: “Xin rửa mắt mong chờ.”

Quý Diệu hừ cười một tiếng, ám chỉ: “Tôi ngủ trong giờ học thì sao, cậu cũng đâu có nghe giảng trong giờ học.”

Hoắc Thành quay qua nhìn cậu ta một cái, khóe miệng Quý Diệu cong lên một nụ cười lười biếng, thấp giọng nói với anh: “Không phải trong giờ học cậu đều mãi nhìn lén Thẩm Oản Doanh sao?”

Ánh mắt Hoắc Thành âm trầm, Quý Diệu cũng thu hồi nụ cười trên mặt, không nói lời nào quay đầu rời đi.

Cảnh hai người “trao đổi thân thiết” trên hành lang của hai người bọn bị rất nhiều bạn học trông thấy, có người còn chụp được hai người đứng cùng khung ảnh. Trường Trung học tư thục số một thành phố A có một câu lạc bộ tin tức, mỗi ngày bọn họ sẽ đăng tải tin tức mới lên trang mạng của trường.

Chủ đề hôm nay chính là hai bạn hạng nhất khối 11 đứng cùng một khung ảnh.

Ý đồ của phóng viên vườn trường là muốn ghi lại sự cạnh tranh khốc liệt giữa hai bạn hạng nhất này, từ đó kêu gọi mọi người học tập tinh thần của bọn họ, càng cố gắng phấn đấu tiến về phía trước. Nhưng sau khi bài viết được đăng tải, bùng cháy lên không phải là sự cạnh tranh mà là couple của hai đương sự.

Bạn phóng viên: “?”

Thời nay nữ sinh bị gì vậy? Cái gì cũng có thể ghép đôi? Không chỉ vậy, sao lại còn có nam sinh lẫn vào trong đó thế này?

Bạn phóng viên vô cùng tức giận, cậu ta bỏ bao công sức viết bài không ai thèm xem, tiện tay chụp một bức ảnh có cả Hoắc Thành và Quý Diệu thì lại được khen ầm ĩ trên diễn đàn. Thậm chí có người còn in cả ảnh ra, nói là muốn dán trước bàn học để động viên bản thân.

Bạn phóng viên: “??”

Lại tăng thêm cách động viên kỳ quái rồi!

Càng khiến cho người ta tức điên người chính là trong câu lạc bộ tin tức của bọn họ có phản đồ, lấy phim chụp của cậu ta đến tiệm chụp ảnh rửa ra rất nhiều hình, ngang nhiên bán cho các bạn học rồi kiếm được một khoản lớn!

Còn chẳng hề chia đồng nào cho cậu ta!