Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 56: E là muộn rồi




Người y tá đi đến để thay nước biển, cái nhìn phán xét đầy ghê tởm, nhìn máu chảy ngược vào ống dẫn nước biển, người y tá mắng thành tiếng: "Đáng đời."

Người xem buổi phát sóng chỉ biết Hàn Lâm Bạch ngoe nguấy đuôi mời gọi người khác, cậu ta có dùng thuốc không, căn bản chẳng ai quan tâm.

Đến lúc Hàn Lâm Bạch xuất viện toàn trốn chui trốn nhủi trong nhà, còn dám ló mặt ra bên ngoài mua thức ăn sao? Ai nhìn vào đều biết cậu ta chơi một lúc năm sáu người, hình ảnh bị phát tán một lúc một lớn, ra đến tận các quốc gia lân cận, lượt xem cao nhất từ trước đến nay.

Thẻ của Lăng Hải Thành đưa đã bị khóa từ đời nào rồi, Hàn Lâm Bạch duy trì cuộc sống xa xỉ của mình bằng cách, bán những căn nhà đã mua chỉ giữ lại đúng một căn.

Số tiền dần cạn kiệt, cậu ta bán quần áo túi xách hàng hiệu, đồng hồ giày và xe để dùng vào việc tâng bốc bản thân, thuê người viết bài bản thân chính là người trong lòng Lăng Hải Thành.

Hiện tại chỉ còn lại căn nhà với không gian hẹp như phòng trọ, số tiền sót lại đã vét sạch để thanh toán viện phí, nếu không ra bên ngoài kiếm tiền sẽ chết đói.

Một tuần trôi qua, Hàn Lâm Bạch trở nên hốc hác vì ăn không đủ bữa, một bữa không đủ no, việc thì không có, chẳng ai muốn thuê loại người như cậu ta, có chăng là những lời mời tiếp tục công việc làm diễn viên.

Chui rút trong căn phòng chật hẹp, xung quanh tối om, Hàn Lâm Bạch run rẩy gọi cho ai đó.

Đầu dây bên kia nhấc máy, chất giọng đầy mỉa mai: "Sủa vài tiếng, có khi tôi sẽ dành chút thời gian nghe cậu giải bày."

Lăng Hải Thành kéo khóe môi, chất giọng đầy hối thúc: "Không sủa thì tôi tắt máy."

Vừa dứt câu hắn tắt cái rụp, nhẹ nhàng hôn má người đang ngủ say trong lòng. Lăng Hải Thành làm việc mệt mỏi, một mực đòi cậu ngồi lên đùi hắn để nạp năng lượng.



Cậu ngủ quên lúc nào chẳng hay, có lẽ số liệu trên màn hình quá nhàm chán, giấy tờ chất thành núi làm Trấn Nam không thể tỉnh táo.

Vào chiều, trời lúc nào cũng âm u, tia nắng không thể xuyên thủng tầng mây dày, mặt đất trở nên thiếu sức sống, gió mạnh lay những tán cây, như thể mưa bất cứ lúc nào.

Điện thoại liên tục rung lên từng hồi, Lăng Hải Thành kiên nhẫn bắt máy, giọng nói đầy căm hờn vang lên: "Anh đừng ép người quá đáng, tôi đang giữ tài liệu mật của Lăng Thị"

Lăng Hải Thành tỏ vẻ nghiêm trọng: "Cậu có được từ khi nào?"

Tràng cười điên khùng của Hàn Lâm Bạch vang lên: "Anh ngay lập tức ly hôn với Trấn Nam, có khi tôi sẽ suy nghĩ lại."

Hắn dửng dưng hỏi: "Không sủa thiệt à, cơ hội cuối rồi đó."

Khỏi nói cũng biết Hàn Lâm Bạch cách một cái điện thoại tức giận đến cỡ nào, cậu ta ném điện thoại vào gốc nhà, la hét om sòm, đập hết những thứ nhìn thấy, miệng chửi rủa không ngừng.

Cậu ta lập tức lúi cúi tìm cài điện thoại, đôi tay run rẩy, miệng lẩm bẩm: "May quá, vẫn chưa hư."

"Tốt quá, tốt quá rồi." Hàn Lâm Bạch nâng niu cái điện thoại như sinh mạng của mình.

Cậu ta gửi email nặc danh cho đối thủ cạnh tranh của Lăng Thị, tự nhận mình làm việc ở Lăng Thị hơn ba năm, đối thủ cạnh tranh bán tín bán nghi, rốt cuộc cũng đồng ý cuộc giao dịch, đổi hai tỷ để có được tài liệu mật.

Không biết từ đâu Hàn Lâm Bạch quen được người làm ở Lăng Thị, đối phương chỉ dẫn cậu ta tận tình, cách thuyết phục và một số thông tin đáng tin cậy, chính vì thế mà công ty đối thủ cũng bị qua mặt một cách dễ dàng.



Cuộc giao dịch thành công, số tiền hai tỷ được chuyển vào tài khoản, song song đó tiếng còi cảnh sát bao vây tứ phía, nơi này nhiều căn nhà, nhưng Hàn Lâm Bạch vừa làm chuyện bất chính nên ôm lo.

Cậu ta chạy ra bằng cửa sau với một balo đồ, đến cây ATM gần nhất rút hết hai tỷ tiền mặt.

Trốn dưới chân gầm cầu, Hàn Lâm Bạch biết được bản thân đang bị truy nã vì tội đánh cắp tài liệu. Hình ảnh cậu ta được đưa lên mặt báo chính thống, thiệt hại hơn mười mấy tỷ đồng.

Nhưng công ty đối thủ mới chính là người thiệt hại duy nhất, tài liệu chỉ đảm bảo mấy trang đầu, về sau đều mo hồ có chỗ bảng phân tích chưa hoàn chỉnh, có chỗ như đang trêu đùa, người có hiểu biết đọc vào liền rõ tường tận, chỉ có Hàn Lâm Bạch là không biết.

Cậu ta ôm điện thoại run rẩy, thời khắc này mới chợt nhớ đến câu nói của Lăng Hải Thành, lập tức gọi cho hắn với tia hy vọng cuối cùng. May mắn là đối phương bắt máy, còn rất nhanh chóng đổ chuông chưa đến hai giây.

"Gâu, gâu, gâu." Hàn Lâm Bạch nức nở, vừa sủa vừa cầu xin "Gâu, gâu, cầu xin anh tha cho tôi một lần, gâu..."

"Cầu xin anh, Lăng Tổng, gâu gâu, tôi sai rồi, tôi sai rồi." Nước mắt giàn giụa, cậu ta run rẩy sợ đối phương sẽ bất chợt ngắt máy.

"Tôi từ đầu không nên nhận bừa, không nên lợi dụng lòng tốt của anh làm khó dễ Trấn Nam." Cậu ta tiếp tục nói

"Tôi sẽ sủa, anh nói gì tôi cũng làm, bây giờ sẽ sủa."

"Gâu gâu gâu."

"Gâu gâu..."