Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 55: Những kẻ từng đăt tội với em, giết!




Hạ Yến cầm lái, cả hai ngồi ở phía sau trong sự yên bình, cuộc gọi đến phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Trấn Nam bình tĩnh nhấc máy: "Tôi nghe."

"Phương Nguyện chết rồi, vào mấy hôm trước." Ôn Kha chậm rãi nói.

"Nhanh hơn em nghĩ." Trên gương mặt cậu không có lấy một cảm xúc đau thương, như thể không liên quan đến mình.

"Bởi vì tôi là người giết ông ta." Anh tiếp tục giải thích "Một trong số chủ nợ muốn trừ khử Phương Nguyện, bỏ ra số tiền lớn để thuê người."

Trấn Nam đáp ngay sau đó: "Không đúng lắm."

Đối với Phương Nguyện mà nói, giết ông ta chẳng qua là chuyện nhỏ nhặt, chỉ sợ còn có mục đích khác.

Ôn Kha gập màn hình laptop, ngả lưng xuống giường, nhắm hờ mắt rồi nói: "Người đó thông qua trung gian, thông tin được bảo mật rất kỹ."

Số tiền lớn chảy vào tài khoản, đồng thời xuất hiện dòng tin nhắn ngỏ ý muốn tiếp tục hợp tác, lần này đối phương muốn giết một bệnh nhân, tên người này Ôn Kha đã nhìn thấy liên tục trong vòng một tháng qua.

Chính là người mẹ nuôi của Trấn Nam, Lĩnh Nguyệt Tâm!

Anh không mấy tự tin, mở miệng nói: "Cậu thử nói chuyện với Lăng Hải Thành xem sao, hoặc là vị tiểu thư nhà họ

Tô."

Đôi mắt Trấn Nam giao động nhẹ, cậu kiềm chế để không nhìn sang bên cạnh: "Anh dựa vào đâu để suy đoán chuyện này?"

Lăng Hải Thành ngồi bên cạnh đủ nhạy bén để nhận ra cuộc gọi đến là ai, hắn âm thầm nắm lấy bàn tay Trấn Nam, khẽ vân vê chiếc nhẫn cưới.



"Tôi có nên nhận tiền để giết người mẹ nuôi của cậu không?" Sau câu hỏi của Ôn Kha là sự im lặng kéo dài.

Khung cảnh bên vệ đường như thể được tua nhanh, Hạ Yến đang tăng tốc về phía trước, nhanh một chút để chạy trốn cơn mưa không báo trước, tia sét ngang dọc bầu trời đêm, tiếng gầm vang dội một phương.

Câu hỏi của Ôn Kha chính là đáp án rõ ràng nhất, người đó chỉ có thể là một trong số hai người bọn họ. Dùng phương pháp loại trừ, kẻ đứng đằng sau chắc chắn là Lăng Hải Thành.

Việc cắt đứt quan hệ với gia đình nhận nuôi chỉ mỗi cậu, Ôn Kha và Lăng Hải Thành biết.

Trấn Nam ngắt máy, nhập tin nhắn bằng một tay: "Giúp tôi tiễn bà ấy một đoạn đường."

Ôn Kha không bất ngờ, những chuyện Trấn Nam trải qua trong quá khứ, Phương Nguyện là nỗi ám ảnh một, thì người còn lại phải gấp mười.

Lĩnh Nguyệt Tâm nghiện rượu và lăng loàn, mỗi khi Trấn Nam đi học về, không khó để bắt gặp cảnh bà ta lõa thể ôm một người đàn ông khác, cậu phải đi đâu đó, hoặc kiếm việc gì làm thêm. Sau khi về nhà còn phải lau dọn bãi chiến tích của bọn họ.

Mùi thuốc lá nồng nặc pha với mùi tanh tưởi đặc trưng, Trấn Nam phải đối mặt với nó suốt.

Lăng Hải Thành có thói quen hôn lên tóc mềm của Trấn Nam, nhưng hắn đâu biết, ở đó còn có một vết sẹo kéo dài.

Lĩnh Nguyệt Tâm từng điên lên vì không có tiền mua rượu, bà ta không tiếc đập vỏ chai rỗng lên đầu cậu, máu chảy xuống che phủ một bên mắt.

Lúc đó Trấn Nam vô cùng hoảng loạn, không phải vì sợ càng không phải vì đau, bởi vì sâu thằm trong tâm trí đang thôi thúc cậu hãy giết người đàn bà đó.

Chấp nhận ký loại hợp đồng vô lý kia, mục đích chính không phải duy trì cuộc sống của Lĩnh Nguyệt Tâm, cậu muốn bà ta phải trải qua bệnh tật suốt đời. Cậu cần một số tiền để quay về quê hương, ít nhất sống sót được một năm và trả mối thù.

Vừa đến nơi cơn mưa đúng lúc kéo đến, hơi lạnh bao vây khắp nơi, Hạ Yến quay đầu xe ra về.



Đứng trước cửa nhà, đối diện với cơn mưa lớn, Trấn Nam vương tay ra hứng giọt nước hối hả.

Lăng Hải Thành cảm thấy cậu có chuyện rồi, nhất định là vì cuộc gọi lúc nãy.

"Ôn Kha đã nói gì với em?" Hắn đứng bên cạnh, choàng thêm áo cho cậu.

Trấn Nam có chút ấm ức, chuyện cậu làm, hắn nằng nặc đòi biết. Chuyện hắn làm, cậu đừng mơ được nghe, công bằng ở đâu?

Cậu chợt hỏi: "Anh xử lý bà ta, em còn lý do gì ở lại?"

Hắn bình tâm đáp: "Hợp đồng đó anh xem qua rồi, thời gian chưa hết một năm, em muốn ly hôn sẽ phải đền gấp ba."

Trấn Nam tiếp tục hỏi: "Qua một năm thì sao?"

"Thì ly hôn." Câu nói nhẹ tựa lông vũ.

Tim hẫng một nhịp, dòng điện từ dưới gót chân thẳng lên đỉnh đầu, Trấn Nam xoay đầu lập tức đón nhận cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

"Tôi muốn theo đuổi em lại từ đầu." Giọng nói của hắn chỉ đủ cậu nghe thấy, tiếng mưa như đệm thêm làm cho tiết tấu trở nên đặc biệt.

"Vào trong thôi." Phủi đi giọt nước đọng lại trên tay áo, hắn nắm tay cậu vào bên trong.

Ngày hôm sau chủ đề bàn tán lớn nhất là Hàn Lâm Bạch, cậu ta bị đám người vây quanh một đêm, đến bảy tám giờ sáng buổi phát sóng vẫn chưa hạ nhiệt.

Lúc bọn họ buông tha, chiếc xe cứu thương đã đợi sẵn bên dưới.

Tỉnh dậy toàn thân cậu ta bầm dập, một ngón tay cũng không thể nhấc lên. Thân thể bất động, chỉ có thể nhìn xung quanh bằng đôi mắt đầy tơ máu, cổ họng đau rát, âm thanh phát ra chẳng rõ bản thân đang nói gì.