Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 40: Tô Miên lột xác




Lăng Hải Thành nặn kem đánh răng giúp cậu, cả hai đứng cạnh nhau lười biếng vệ sinh cá nhân. Hắn quần áo chỉnh tề, cậu thì ngược lại nửa trên cởi trần trong dáng vẻ rất gợi tình. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương hắn nhịn sắp hỏng luôn rồi.

"Sao anh lại ghét Ôn Kha vậy?" Trấn Nam thả lỏng người trong bồn tắm, đôi mắt nhắm hờ hưởng thụ.

Lăng Hải Thành cho dầu gội ra tay tạo bọt, vừa xoa đầu Trấn Nam vừa nói: "Tôi cảm nhận tên đó không tầm thường."

Giữa những kẻ mạnh với nhau, hắn nhận ra, đối phương về mặt nào đó cũng không hề thua kém. Mà hơn hết,

Lăng Hải Thành không tự tin về vẻ ngoài của mình, hay là nói thân hình và cả gương mặt Ôn Kha quá đẹp.

Vẻ bề ngoài giống như không để tâm, thật chất Lăng Hải Thành luôn chú ý đến tin tức trên mạng xã hội. Dạo gần đây Ôn Kha rất nổi tiếng, một vài thành phần còn bắt đầu gán ghép mù quáng, hắn cực kỳ ghét điều đó.

Trấn Nam vừa mở mắt he hé đập vào mắt là yết hầu của Lăng Hải Thành, hắn hôn nhẹ lên môi cậu, nhạy cảm nói:

"Làm việc cùng tên đó, em chẳng than trách gì, chỉ ở cùng với tôi trên công ty mà sinh ra chán ghét."

"Em sẽ tự lái xe đến đó, không cần phiền như vậy." Cậu thở ra một hơi đầy bất lực.

"Tôi đã cho người đem hai chiếc còn lại về nhà rồi, em thấy chúng có vừa mắt không?" Hắn chuyên tâm gội đầu giúp cậu, từng động tác đều dùng lực vừa phải.

"Có, nhưng mà thật lãng phí." Mắt nhắm mắt mở cậu nói.

Hắn cười xòa đáp: "Không lãng phí, em cũng nên tập lái ô tô đi."

Trấn Nam khẽ chớp mắt: "Em biết rồi."

Mỗi ngày Lăng Hải Thành đều xem qua chỗ xỏ khuyên, vệ sinh thật sạch sẽ, mỗi trang phục cậu khoác lên người đều có sự tham vấn của hắn. Dáng người của Trấn Nam rất dễ phối đồ, hầu như đều ưng ý cả, vấn đề là hắn muốn cậu mặc hai lớp áo, quần short chỉ mặc khi ở nhà.



Sau khi dùng bữa sáng do Lăng Hải Thành đích thân nấu, bọn họ mỗi người một xe, hắn đến công ty, cậu ghé qua cửa hàng.

Ôn Kha thức dậy từ rất sớm, cậu đến nơi cũng là lúc anh chạy bộ trở về.

Sau khi mở cửa số lượng người ùa vào như ông vỡ tổ, đến trưa lượng khách mới bớt đi một chút.

Ôn Kha bày ra dáng vẻ hòa hoãn, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười: "Cô cứ tự nhiên xem qua."

"Tôi có hơi thắc mắc." Cô gái dừng một chút rồi hỏi "Mắt anh có vấn đề gì sao?"

Anh bình tĩnh đáp: "Không cẩn thận té vào cành cây, mất đi thị lực."

Trấn Nam bận rộn với đóng hoa baby trắng, nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức ngẩng đầu, hình ảnh Tô Miên chống tay lên quầy thanh toán, dáng vẻ vô cùng ngạo nghễ, giống như đàn chị ở trong bang đi thị sát.

"Chị" Cậu lên tiếng gọi.

Tô Miên khoác lên người bộ vest trắng, mái tóc buộc cao thường ngày được xõa dài uốn lượn nhẹ, đường kẻ mắt sắc sảo, môi điểm chút sắc đỏ càng thêm quyền lực. Giày cao gót nện xuống sàn theo từng bước chân, âm thanh vang lên càng làm khí sôi sục.

Trấn Nam ngơ ngác một lúc lâu, xém tí thì không nhận người.

"Hôm qua tôi tới mà chẳng thấy cậu đâu, dạo này lười biến rồi ha." Tô Miên châm chọc.

"Em bận." Cậu đáp ngắn ngủn.

Sự thật thì quá dài để giải thích, đâu thể nói bỏ việc vì có người cố ý tắt báo thức, bị hành hạ một đêm.

Chỉ nghe bọn họ đối đáp vài câu, Ôn Kha liền biết được Trấn Nam nhiễm cách nói chuyện của ai rồi, tuy không nhiều nhưng tương đồng vài điểm.

Anh lắc đầu cười trừ.



"Cậu biết bản thân lại leo lên hot search chưa?" Tô Miên cười lớn "Bộ dạng lái xe của cậu ngầu thật đấy, lát nữa chở tôi đi vài vòng đi."

Cậu khẽ gật đầu, ngờ nghệch hỏi: "Chị làm đa cấp sao?"

Tô Miên đảo mắt chán ngán: "Đã nói là phụ hồ."

Ai lại ăn bận như vậy đi phụ hồ chứ? Trấn Nam thầm nghĩ.

Tô Miên nghiêng đầu phát hiện ra bí mật động trời, cô trợn mắt nói: "Viên kim cương này..."

Trấn Nam và người hóng chuyện là Ôn Kha chờ đợi câu nói tiếp theo, nhưng nửa buổi trời cô không rặn ra được thứ gì hay ho.

Cậu ngạc nhiên chạm lên tai mình hỏi: "Nó làm sao?"

"Đẹp thôi." Cô cứng họng rồi, buổi đấu giá năm trước bao nhiêu người tranh giành mà không có được, gặp lại có chút khó tin.

Nếu như nói hắn mua cho Trấn Nam cửa hàng là một bất ngờ, thì viên kim cương đang nằm yên ổn ở kia phải gấp mười lần của sự bất ngờ.

Tô Miên rơi vào trầm tư, liệu rằng Lăng Hải Thành có phải thật lòng đối tốt với Trấn Nam? Món đồ này đắng giá là thật, nhưng tấm lòng kia thật được mấy phần?

Lấy thân phận là một người ngoài cuộc, gặp gỡ và quen biết nhau vài năm, Tô Miên thấy xót thay.

Đôi mắt dần hạ xuống cô đánh mất đi vẻ lạc quan vừa có.

Trấn Nam lo lắng hỏi: "Chị thích nó hả?"

Tô Miên lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ tiêu cực, nếu như Lăng Hải Thành vứt bỏ Trấn Nam, cậu vẫn còn cái hộ thân. Giá trị ban đầu của viên kim cương vốn đã đắt đỏ, qua cuộc bán đấu giá nâng tầm giá trị của nó lên gấp mấy chục lần, huống chi viên kim cương được người đời vẽ nên một truyền thuyết, càng thêm đắt giá.