Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 39: Không ai nợ ai




Phương Nguyện tức giận khi bị xúc phạm, ông ta lên giọng: "Chỉ mới thắng có mấy ván mà vênh váo."

Sau câu nói đó chính là mười bàn thua liên tiếp, đến khi Phương Nguyện có dấu hiệu chán nản, Ôn Kha rút dao nói: "Mười ván, đủ mười ngón tay rồi."

Ôn Kha cầm chặt một bàn tay của Phương Nguyện đặt lên bàn, ánh sáng lóe lên, dòng máu tươi bắn ra hòa cùng với tiếng la hét vang trời của ông ta.

"Cậu, cậu đã nói thua không mất một xu." Phương Nguyện vừa ôm tay la làng vừa gào lên nói.

"Tôi không lấy tiền." Ôn Kha nở nụ cười điên loạn nói "Thứ tôi muốn là tay của ông."

Lưỡi dao sắt bén vung lên lần nữa chém rớt năm ngón tay còn lại, gương mặt Ôn Kha vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình.

Phương Nguyện ngã lăn ra sàn, đôi bàn tay run rẩy với tiếng thét đầy đau đớn, ông ta trách móc: "Tao nuôi mày những mấy năm trời, để đổi lấy thứ này sao?"

Trấn Nam không chút giao động, cậu quay lưng bỏ đi, mặc cho con giun đang quằn quại kêu la trong tuyệt vọng.

Phương Nguyện nhìn bóng lưng cậu bằng đôi mắt hận thù, máu ở bàn tay tuôn ra như thác đỏ, vũng máu lớn thấm đẫm xuống nền nhà cũ kỹ.

Nơi này là địa điểm lý tưởng nhất để trả đũa Phương Nguyện, người sống xung quanh đây chỉ quan tâm đến chuyện bản thân, bọn họ lười đi quản chuyện người khác.

Môi ông ta trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao nguyền rủa mày, đời này sẽ không có được hạnh phúc."

Ôn Kha nở nụ cười lạnh lẽo cùng ngón giữa khiêm nhường: "Lời nguyền của ông không linh nghiệm đâu, từ khi sinh ra cậu ấy đã bất hạnh rồi."

Anh đi đến dùng chân dí vào đầu đối phương: "Gặp phải ông là bất hạnh to lớn nhất và nên biết ơn vì phải bỏ mười ngón tay thay vì cái mạng quèn đó đi."



Chỉ như thế này Ôn Kha làm sao dập tắt được ngọn lửa trong lòng, anh dùng bật lửa châm điếu thuốc, hút một hơi rồi dí thẳng đốm lửa nhỏ vào mắt phải của ông ta.

Vùng vẫy kêu la cứ nối tiếp nhau, Phương Nguyện trở nên bẩn thỉu trong chính vũng máu của mình, dáng vẻ nhếch nhác càng thêm tuột dốc. Vì mất máu quá nhiều ông ta bắt đầu sinh ra những ảo giác, cơ thể quằn quại hệt như con giun bị mốc vào lưỡi câu.

Kết cục trở thành miếng mồi trong miệng cá.

Trấn Nam đợi Ôn Kha dưới lầu đến tê chân, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa cả hai cùng rời khỏi nơi tồi tàn này.

Ngày hôm sau Phương Nguyện đã làm ầm ĩ ở đồn cảnh sát: "Tôi đã bị cái tên đó chém rớt mười ngón tay, mau bắt tên đó lại."

Gặp phải người điên không hiếm, nhưng loại vừa điên vừa lì, đây là lần đầu.

Cảnh sát thờ ơ hỏi: "Người đó tên gì?"

"Tôi không biết, người đó nói rằng đánh thắng một ván bài sẽ cho tôi một tỷ, tôi còn quan tâm đến tên họ sao?"

Làm ầm ĩ một trận rốt cuộc không thu lại được gì, nhìn vào bàn tay cụt mất mười ngón ông ta thở ra đầy tức giận.

Mắt phải đau âm ĩ đã không còn nhìn được rõ ràng, lủi thủi đi về căn nhà trống rỗng, Phương Nguyện định đánh một giấc nhưng tiếng bước chân dồn dập khiến ông ta phải tỉnh táo trở lại.

Đoàn người vác gậy gộc xông thẳng vào, nghênh ngang nói: "Tiền lãi tháng này, định không trả cho bọn tao à?"

Phương Nguyện sợ hãi nói: "Đi tìm thằng nghịch tử nhà tao mà đòi."



Không nói hai lời đám người lao vào đánh tới tấp, Phương Nguyện vừa đứng lên lại bị đánh về chỗ cũ, vốn sức lực đã cạn giờ đây không thể chống đỡ nổi năm phút. Ông ta khóc lóc quỳ gối trên nền nhà, cơ thể như trái chuối chín mùi bị người đi đường giẫm phải.

"Giờ ai mà không biết con trai mày đang làm thủ tục để cắt đứt quan hệ." Tên cầm đầu khạc một bãi nước bọt vào mặt Phương Nguyện rồi nói "Ngày mai còn không đưa đủ tiền, thứ tao lấy chính là nội tạng của mày."

Đánh bài thì cần xem là nơi nào à?

Mượn tiền có cần xem mặt không?

Ông ta mượn hết đầu này đến hẻm nọ, một đám cho vay nặng lãi, rồi xoay qua đám giang hồ hầm hố, đến hiện tại Phương Nguyện còn chẳng biết số tiền mình đã nợ là bao nhiêu, khẩn thiết hơn còn chẳng nhớ nổi mặt người cho vay.

Trong vòng một năm nay đều là Trấn Nam đứng ra trả nợ, ông ta không nếm trải cái mùi vị bị chúng đánh cho ra bã nên không biết sợ là gì, nay trái ngọt đến rồi, một mình hưởng hết.

Về phần Trấn Nam, cậu vô cùng bình thản, thức dậy sau giấc mộng dài, không chỉ cơ thể nhẹ nhàng mà ngay cả tâm trạng cũng thấy thoải mái. Rũ bỏ một mối quan hệ độc hại, làm lại cuộc sống mới, từ khi đến đất nước này đây là ngày đầu tiên cậu cảm nhận được, bản thân đang sống.

Lăng Hải Thành nằm dài trên giường, giọng còn ngái ngủ: "Bây giờ đến cửa hàng sao?"

"Đúng vậy." Cậu hạ giọng đáp.

Hắn ngồi dậy nói: "Buổi trưa tôi đến rước em về công ty."

"Hả?" Gương mặt Trấn Nam đang biểu tình, đã hai ngày liên tiếp cậu ở công ty rồi.

Mặc dù thích không gian yên tĩnh ở đó nhưng lui tới thường xuyên không tốt chút nào.

"Tôi không thích em ở cùng với Ôn Kha." Hắn thẳng thừng nói.