Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 34: Đều đáp ứng mà




Lăng Hải Thành nôn nóng chờ đợi câu trả lời, một tay nắm chặt phần thân trụ, tay còn lại trừu sáp lên đầu khấc

"A a... Um." Trấn Nam vặn người tạo nên một tư thế đẹp mắt.

Cậu lấy tay che mặt, khổ sở kìm nén giọng mình: "Muốn, bắn. Bỏ tay..."

"Em đáp ứng điều đó đi." Hắn tiến đến ép chân cậu dang rộng, một tay giữ chặt phần gốc, một tay chuyển động lên xuống tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Trấn Nam sướng đến phát điên, cậu gật đầu thỏa thuận với hắn: "Đáp ứng, tôi sẽ, sẽ cho anh xỏ."

Hắn thấp giọng hỏi: "Ố đâu?"

"Đầu, đầu ti." Cậu run rẩy đáp.

Hai tay hắn đột ngột tăng tốc, Trấn Nam rên rỉ bắn ra thứ đặc sệt dính hết vào tai hắn. Toàn thân cậu rã rời, thân nhiệt nóng lên như lửa đốt. Lăng Hải Thành phủ xuống nụ hôn nhẹ, hắn vừa hôn vừa cắn, thoạt nhìn có chút thô bạo nhưng lại cẩn trọng từng chút một.

Trấn Nam nhíu mày nghiêng đầu, cậu cảm nhận được phía dưới đang bị xâm nhập, ngón tay của Lăng Hải Thành vì phủ đầy chất dịch nhầy mà dễ dàng tiến vào trong, hắn thăm dò vách thịt mềm, chậm rãi từng chút một, qua một lúc, đến khi bên trong đã thích ứng hắn liền cho thêm một ngón.

Cậu khẽ rít lên đầy đau đớn, bàn tay Lăng Hải Thành vừa to vừa dài những đốt ngón tay như được nhào nặn, một sự hoàn mỹ khó mà tả được. Mỗi một lần hắn ra vào cậu cảm tưởng như bị đâm rất sâu.

Những ngón tay linh động chạm đến một điểm khiến Trấn Nam giật bắn, cậu suýt thì rên thành tiếng may là bịt miệng kịp.

"Là nơi này sao?" Lăng Hải Thành trầm giọng hỏi.

"Trấn Nam giật thót, cậu vùng vẫy muốn thoát ra khỏi sự khống chế của đối phương.

Ngón thứ ba tiến vào bên trong khiến lỗ nhỏ căng cứng, hắn liên tục nhấn vào điểm nhạy cảm khiến Trấn Nam run rẩy bần bật, cậu rướn người lên phía trước hồng muốn trốn tránh, tiểu bảo bối hồng hào vừa mới ra đã ngẩn đầu tràn đầy sinh lực.



"Cảm giác... Um, ha... Không đúng." Tiếng rên rỉ bật ra thành tiếng vang vọng khắp căn phòng, Trấn Nam vô thức chìm đắm trong khoái cảm.

Những ngón tay cứ ra vào liên tục, mỗi lần như thế đều dạo chơi ở điểm nhạy cảm, Trấn Nam muốn chạm đến tiểu bảo bối liền bị Lăng Hải Thành bắt lấy hai tay.

Chất giọng cậu trở nên yếu ớt, phát ra thành tiếng cứ như lời van xin: "Muốn, ha... a."

"Cứ xuất ra đi." Hắn đáp một cách dụ hoặc.

Trấn Nam bắn ra lần nữa, lồng ngực theo nhịp điệu lên xuống, hai chấm đỏ trước ngực sưng đỏ.

Tiếng lạch cạch vang lên, chiếc thắt lưng rơi xuống sàn mang theo chút lạnh lẽo, cự vật sâu trong lớp quần như thanh sắt vừa mới được nung nóng. Lăng Hải Thành cầm nó bằng một tay, hắn đặt trước cửa động đỉnh đỉnh vào mấy cái.

Trấn Nam mở to mắt khi chứng kiến cái kích thước khủng bố như vậy, gương mặt cậu tái lại vì sợ hãi.

"Thứ đó, anh có chắc không?" Cậu nhăn mặt nói.

Trên trán Lăng Hải Thành xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, hắn nói vài lời để dỗ cậu nằm yên: "Không sao, tôi đã nới rộng bên dưới."

Bản thân hắn đến giới hạn rồi, từ nãy lúc bước vào nhà cậu nhỏ đã cương cứng, hắn đặt ở cửa động kiên nhẫn chờ đợi.

"Tôi có chút thắc mắc đấy, tên nhân viên mới, em tuyển dụng bằng cách nào vậy?" Lăng Hải Thành đột nhiên hỏi.

"Ôn Kha sao? Thì, vô tình gặ..."

Chỉ chờ thời cơ này, hắn một phát đâm đến tận gốc, hoàn toàn vào hết bên trong.



Trấn Nam giật nảy người, bàn chân siết chặt eo hắn, nước mắt sinh lý ứa ra bên ngoài hốc mắt, đại não cậu trống rỗng, hoàn toàn đánh mất đi lý trí, hơi thở trở nên trì trệ.

"Đừng, đừng... Di chuyển." Trấn Nam khổ sở phát ra thành tiếng.

Cự vật của Lăng Hải Thành vừa thô vừa dài, cắm sâu vào bên trong Trấn Nam mơ hồ cảm nhận được đường gân gồ ghề. Một lần đâm hết vào như vậy, cậu cảm giác như bên trong sắp bị đâm thủng một lỗ.

Hắn kiềm nén nói: "Ngoan, thả lỏng."

Trấn Nam liên tục lắc đầu, cơ thể vô thức lùi về sau.

Lăng Hải Thành khống chế hai tay cậu, eo bắt đầu chuyển động, hắn rút ra rồi lại đâm vào mỗi lần nông sâu khác nhau, vách thịt mềm ở hai bên bị cự vật đè ép ma sát liên tục, mỗi lần thúc vào đều không nương tay.

Nước mắt che mờ đi tầm nhìn, cậu bị khoái cảm xâm lấn, da đầu tê rần, cơ thể run rẩy không ngừng.

"Chậm, chậm... Lại." Cậu uốn người thành một đường cong hoàn mỹ, lời cầu xin thốt ra trong vô thức.

Hai tay Trấn Nam thoát khỏi sự khống chế của hắn, cậu nắm chặt ga giường: "Đừng, đừng mà... A a a... ha.."

"Không ưm... A a."

Lăng Hải Thành dường như không bỏ vào tai, hắn không giảm tốc độ ngược lại còn giã mạnh bạo hơn, cơ thể cậu co giật từng cơn, thứ trắng đục lại trào ra bên ngoài. Cao trào còn chưa qua đi, hắn lại tiếp tục cấm sâu vào bên trong, Trấn Nam giật băn.

Thanh âm xấu hổ vang vọng, nháy mắt tràn ngập khắp căn phòng, hòa cùng với tiếng rên rỉ phát ra từ Trấn Nam.

"Đừng, hức... Đừng lại, đi mà." Trấn Nam khóc lóc cầu xin hắn.

"Gọi tên tôi." Lăng Hải Thành thở dốc nói.