Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 33: Đừng gấp!




Trấn Nam chạm nhẹ vào má đối phương, mang theo chút hảo cảm, lời nói phát ra cũng dễ nghe hơn: "Tôi không để tâm chuyện đó, mong là sau này không nghe thấy hai chữ cưỡng ép phát ra từ miệng anh nữa."

Chiếc xe lao đi trong màn mưa xối xả, âm thanh rào rạt của những giọt nước va đập vào kính. Đèn pha trước xe sáng rực, xuyên qua làn mưa trắng xóa, chiếu sáng con đường trước mắt một cách mờ ảo.

Cây cối hai bên đường đung đưa trong gió mạnh, những cành cây oằn mình dưới sức nặng của cơn mưa, tạo nên những âm thanh lạch cạch, không gian xung quanh lạnh lẽo đến mức, từng giọt nước mưa trên cửa kính như thể muốn đóng băng lại

Bên trong xe, không khí tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của Trấn Nam, cậu chợp mắt một lúc, trên người khoác chiếc áo quá cỡ của Lăng Hải Thành

Lăng Hải Thành cúi đầu nhìn vào đồng hồ, kim giờ còn chưa qua mười giờ. Ánh sáng từ bảng điều khiển hắt lên khuôn mặt căng thẳng của hắn, đôi mắt chăm chú nhìn vào con đường trước mặt, nhưng đôi lúc lại quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

Đến nơi hắn định âm thầm bế cậu vào trong, nào ngờ chỉ một cái chạm đã khiến người tỉnh giấc.

Đôi mắt lờ mờ vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng, Trấn Nam mơ hồ nói: "Đến rồi sao."

Lăng Hải Thành chợt nhớ đến khoảnh khắc Trấn Nam ngồi ở bậc thềm đợi hắn, tuy đã đổi địa điểm nhưng biết làm sao được khi nó hằn sau trong ký ức. Hắn rõ ràng biết Hàn Lâm Bạch đã tỉnh táo, vẫn hùa theo yêu cầu của cậu ta diễn một màn thân mật cho Trấn Nam xem, nghĩ lại mới thấy hắn đáng ghét cỡ nào.

Trấn Nam nghiêng đầu phán xét một lúc, cậu chẳng biết trong cái đầu kia, hắn suy tính bao nhiêu chuyện, cậu vào nhà như lẽ thường tình.

Cánh cửa vừa khép lại Lăng Hải Thành liền giữ chặt lấy cổ tay, ép cậu vào tường, nhân lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng nhanh chống hôn lên môi cậu.



Trấn Nam bị tập kích bất ngờ, đầu óc trở nên trống rỗng cứng đờ tại chỗ, đến tận khi đầu lưỡi ướt át của Lăng Hải Thành tiến vào, cậu mới hoàn hồn lại.

"Nơi này có hơi.." Lời nói nửa vời bị nuốt ngược vào trong.

Lăng Hải Thành hôn cuồng nhiệt hơn những lần trước, đôi môi ướt át khép mở như mời gọi, khiến ngọn lửa dục vọng trong hắn cháy lan khắp nơi. Hắn thô bạo cạy miệng cậu, đầu lưỡi thăm dò khắp nơi, muốn cướp hết mật ngọt tiết ra từ trong khoang miệng.

Không gian phẳng lặng như tờ nhường chỗ cho nhịp tim vang dội như tiếng trống trận, Trấn Nam không biết hôn, cậu bị hắn cường thế đoạt hết không khí.

Trấn Nam đến giới hạn rồi, cậu cau mày cắn vào môi hắn.

Lăng Hải Thành bất giác buông tha cho đôi môi sưng đỏ của Trấn Nam, đôi mắt cậu ẩm ướt kéo một tầng sương mỏng, nước bọt bị hắn làm dây ra bên ngoài lẫn lộn với máu tươi.

Trấn Nam nhân cơ hội hít lấy hít để: "Tôi muốn về phòng."

Lăng Hải Thành thả lỏng, Trấn Nam liền rụt tay về.

Hắn bất chợt vác cậu lên vai một mạch đi thẳng vào phòng, Trấn Nam che mặt không biết nói gì hơn, bản thân sắp bị đối phương làm thịt rồi.

Đến giường Lăng Hải Thành nhẹ nhàng đặt cậu xuống, cái áo lúc nãy hắn khoác cho cậu được cởi ra một cách dễ dàng, bàn tay đầy gân xanh chậm rãi lướt trên làn da nhằn mịn, trong phòng chỉ bật mỗi chiếc đèn ngủ, ánh vàng nhạt rọi lên từng múi cơ hoàn hảo. Bàn tay lướt đến hông, mạnh bạo cởi phăng cái quần dài, thứ mỏng manh còn lại đang che chắn tiểu bảo bối.

Lăng Hải Thành dùng một tay xoa nắn, cách một lớp vải Trấn Nam cảm nhận rõ ràng từng chút một, cậu cắn môi kiềm nén cảm giác thỏa mãn.



Bận rộn với đống công việc, cậu ít khi chăm sóc nơi đó, dồn nén bấy lâu vì một cái chạm nhẹ đã cương cứng.

Giọng nói thì thầm vào tai cậu đem theo chút hơi nóng: "Kể từ ngày đó, em có chạm đến nơi này không?"

Trấn Nam im lặng không đáp.

Hắn ép sát người cậu, nhẹ nhàng hôn xuống trán, dọc theo sống mũi, ngấu nghiến đôi môi sưng đỏ, hôn xuống hõm cổ, bàn tay phía dưới cứ nhẹ nhàng luân chuyển, Trấn Nam khó chịu đến mức cắn chặt môi.

Hạt đậu nhỏ trước ngực dựng đứng lên vì bị kích thích, Lăng Hải Thành dùng tay còn lại gảy nhẹ, hắn nhếch mép hỏi: "Tôi muốn xỏ khuyên ở đây."

Trấn Nam vặn người tránh né hắn, khó khăn đáp: "Anh nói tiếng người đi mà."

Hắn cúi người mút lấy hạt đậu nhỏ, thứ vướng víu cuối cùng được Lăng Hải Thành cởi bỏ lúc nào không hay. Hắn cầm lấy tiểu bảo bối tuốt nhẹ, dọc theo thân trụ lên xuống nhịp nhàng, đầu khấc bị hắn làm đến rỉ nước.

Chất dịch tiết ra làm động tác của hắn trở nên dễ dàng hơn, Trấn Nam cắn vào ngón tay, cơ thể không tự chủ lắc hông.

Hắn rời bỏ hạt đậu, lên tiếng hỏi: "Thế nào? Em không đáp ứng à?"

Trấn Nam bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm phía dưới, sức lực con người có hạn, cậu không bì lại hắn, tiểu bảo bối nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, động tác ngày càng nhanh khiến Trấn Nam chìm đắm trong khoái cảm, trong đầu cậu như khúc gỗ mục, rỗng tuếch.