Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Chương 3: Quá quen với việc đó




Tấm lưng vẹn nguyên ban đầu điểm thêm vài vệt đỏ, dấu răng của hắn đầy khắp mọi nơi, qua một lúc lâu Trấn Nam cảm nhận được thứ ấm nóng lấp đầy bên trong.

Hắn vẫn cấm thứ đó sâu bên trong, dùng sức lật người cậu lại, hai chân bị hắn dạng ra thứ bên dưới cũng không mảnh vải che chắn. Dù biết ánh sáng không tốt nhưng cậu không đủ can đảm để đối diện, hai tay lúc nào cũng che gương mặt.

Hắn phát tiết một lần, đầu ốc đã trở nên thanh tỉnh một chút, bản thân chưa từng buông thả thư thế bao giờ. Vì điểm gì đó mà hắn chẳng muốn dừng lúc này.

Hắn cuối người liếm mút hạt châu trước ngực Trấn Nam, cái lưỡi nghịch ngợm đảo qua đảo lại vài vòng, hắn chơi đùa đến thích thú.

Cậu khó chịu dùng hai tay đang bị trói chặt đẩy đầu hắn ra, hắn luyến tiếc cắn một cái thật mạnh làm cho nó rướm máu.

“Nếu anh thỏa mãn rồi thì mau cởi trói.” Trấn Nam xoay đầu nhìn ra phía ngoài cửa kính trong suốt, trong lời nói ẩn chứa sự tức giận.

Đối phương nở nụ cười nhạt: “Cậu nghĩ năng lực tôi đến đó thôi sao?”

Dứt lời, mũi tên đã lên cung lao vụt về điểm đích, hắn cuối người ngậm lấy vành tay cậu cắn một cái thật mạnh.

Đối phương giữ chặt eo cậu mạnh mẽ kéo về sau, Trấn Nam siết chặt ga giường, cậu đau đến phát điên, chân đang duỗi ra muốn co về sau, cậu nằm dưới thân hắn, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.

Đúng là chuốc khổ vào thân, Trấn Nam tự trách mình nên im lặng mới phải. Bên dưới đã ra vào trơn tru, âm thanh ân ái vang vọng làm cậu ngại ngùng đến mức nhắm tịt mắt.



Hắn giúp cậu đón được bình minh vào sáng sớm, nếu không phải vì cái gương mặt không tì vết kia thì cậu đã đấm cho hai con mắt hắn đen xì rồi. Cái mũi cao cùng với hàng chân mày bén hơn cả dao chặt thịt, đúng thật là ghen tị.

Người thì thỏa mãn chìm vào giấc ngủ sâu chẳng màng thế sự, người thì vật vã với việc mở trói. Hai chân vừa chạm đất Trấn Nam liền ngã quỵ xuống sàn, thứ bên dưới không ngừng chảy ra, không cần nhìn cũng biết chiến tích vẻ vang bao nhiêu.

Cậu gồng mình lếch vào phòng vệ sinh, về đến nhà cậu xin nghỉ ở những chỗ làm thêm, chắc rằng bản thân sẽ không bị đuổi mới dám chợp mắt. Đến khi tỉnh dậy người cậu nóng như lửa đốt, trần nhà có đến hai bóng đèn không cố định.

Cậu sốt rồi nhưng nhà chẳng có ai, khát nước khô cả cổ họng, chẳng còn cách nào khác ngoài việc chờ cho cơn choáng váng qua đi, tự mình đi rót nước, tự mình nấu đại một thứ gì đó vừa nhanh vừa gọn cho vào bụng. Khoác thêm một cái áo cuốc bộ trên con đường nhấp nhô, dọc con hẻm có nơi có đèn có nơi chìm ngập trong bóng tối.

Đến được tiệm thuốc, Trấn Nam thuần thục mua loại thuốc mình cần, bình thản quay trở về căn nhà trống rỗng kia.

Ngày hôm sau cậu phải quay về quỹ đạo, mang theo cơn sốt đó đi làm. Mặc dù đã ký thứ hợp đồng quái quỷ đó nhưng hiện tại cậu vẫn phải trả nợ bình thường, biết làm sao khi mười tỷ được nhắc đến tận hai năm sau mới chạm vào được.

“Tiểu Nam.” Người đàn ông hớn hở gọi lớn, trông dáng vẻ như đã chờ lâu lắm.

Trấn Nam đáp nhẹ tênh: “Ba.”

“Con có tiền không cho ba với, con làm nhiều việc như vậy chắc chắn có dư đúng chứ?”

Đúng là có dư, dư nợ năm tỷ!

Quầng thâm dưới mắt của ông ta lại tăng thêm rồi, dáng vẻ già đi mấy tuổi, cậu chẳng đoán được ông ta thức bao nhiêu đêm để ban phát tiền cho bạn bè, cho những tay giang hồ.



Tiền dùng để chi trả cho bữa sáng và chuyến xe buýt cho cả ngày nằm ngay ngắn trong túi, cậu không ngần ngại quét sạch đưa cho ông ta.

Cầm được số tiền trên tay ông ta nhanh chóng rời đi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“Dễ dãi quá mới thành như vậy đấy.” Cô gái đứng chống hông , nói với giọng điệu tức giận.

Trấn Nam bước vào trong nói: “Ông ta sẽ không rời đi nếu như không lấy được tiền mà.”

“Mau tìm cách giải quyết đi chứ?” Cô gái khoanh tay trước ngực nói tiếp “Cả ngày hôm nay cậu lại nhịn đói cho mà xem.”

Những chỗ làm trước đây là minh chứng rõ ràng cho câu nói vừa rồi, ông ta lăn đùng ra trước cửa ăn vạ, khách không đến chủ thì khó chịu ra mặt, chẳng đợi đến khi kết ca đã đuổi thẳng thừng. Có nơi thì gọi cảnh sát đến để đưa ông ta đi, ông ta càng gào to hơn rằng “Đứa con bất hiếu!” Trấn Nam không sợ lời dèm pha, chỉ sợ mất đi một khoảng thời gian ngồi ở đồn cảnh sát để làm rõ sự việc.

Người làm chung ca với cậu đều quen thuộc cảnh này, thường thấy nhất là vào buổi sáng. Trấn Nam bình thản trước mọi tình huống làm mọi người bất bình thay cho cậu.

Chuyện nhà ít khi được nghe chính miệng cậu kể, chẳng qua mọi người tự nhìn nhận rồi đoán đại khái.

Tô Miên vừa lau chùi bàn ghế vừa hỏi: “Tôi nghe nói mấy hôm trước có người đến tìm cậu, là ai vậy?”

“Bọn cho vay.” Trấn Nam vừa đeo tạp dề vừa đáp.