Đầu óc người đàn ông trở nên choáng váng, hắn gật đầu nghiến răng nói: “Đưa tôi đến phòng 128.”
Trấn Nam không phải dạng bé nhỏ, so với đám thanh niên cùng lứa cũng ra gì phết, nhưng đứng gần người đàn ông này cậu trở nên bé nhỏ lạ thường, thua nhau một cái đầu, thật cách biệt.
Cậu vươn tay đón lấy hắn, dùng thân người để đối phương có điểm tựa, giữa kháng phòng tràn ngập ánh đèn và giọng nói cười, bọn họ bàn tán rôm rả về thị trường hôm nay thế nào, xa xa còn có người đang chèo kéo mối quan hệ.
Ánh sáng từ những bóng đèn trần dọc hành lang dịu dàng phủ lên hai con người, tạo nên một bức tranh đầy tương phản nhưng lại hài hòa lạ thường. Ánh sáng vàng nhạt ấm áp, không quá chói lòa mà đủ để soi rọi từng bước chân.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên, để lộ đôi cánh tay rắn chắc. Dưới ánh đèn, làn da cậu ánh lên một màu khỏe khoắn, những đường nét thanh thoát trên khuôn mặt toát ra vẻ kiên định. Đôi mắt ấy sáng trong và đầy quyết tâm chăm chú nhìn về phía trước, cố dẫn dắt người đàn ông vượt qua con đường dài.
Tiếng bước chân đều đặn của họ vang lên, hòa cùng không gian tĩnh lặng, tạo nên một nhịp điệu chậm rãi.
Trấn Nam nguyện rằng người này tỉnh táo đến phòng, hoặc là cậu sẽ vứt hắn ở giữa hành lang này.
Bọn họ vào đến thang máy, gương mặt người kia dần dần đỏ lên, hơi thở nặng nề phả ra chút hơi nóng, bàn tay siết chặt thành nắm đấm cố giữ lấy tia lý trí cuối cùng.
Ting!
Thang máy mở ra ở tầng mười hai, cậu gấp gáp dìu hắn tìm phòng một hai tám, may là hắn tỉnh táo để mở cửa, mở ra một không gian tĩnh mịch, ánh sáng duy nhất đến từ bên ngoài tấm kính trong suốt.
“Tôi…” hai chữ tiếp theo phải nuốt ngược vào trong.
Sức lực của đối phương quá tốt lôi cả người cậu ngã nhoài, thân người bị cánh tay hắn kẹp chặt, cậu nhanh chóng thoát khỏi vòng vây vừa lật người đã bị đối phương ép chặt xuống. Chân bị hắn tách mở dang rộng thành hình chữ M, tư thế thật xấu hổ.
Hắn cởi vest nới lỏng cà vạt, vùi đầu vào hõm cổ điên cuồng hôn, hơi nóng phả vào da thịt nồng đậm mùi dục vọng. Mỗi nơi hắn lướt qua đều lưu lại vệt đỏ, mùi thơm thoang thoảng làm đầu ốc Trấn Nam trở nên mụ mị, cậu cực nhọc kháng cự.
“Tôi có thể dùng tay không bẻ gãy chân cậu đấy!” Giọng nói thì thầm bên tai khiến động tác ngưng bặt.
Trấn Nam biết đây không phải đùa giỡn.
Cậu gặp loại chuyện này nhiều là đằng khác, nhưng chưa lần nào rơi vào thế bị động như vậy, bị con thú dũng mãnh đè dưới thân người, bị dồn ép đến mức quên mất phải kháng cự, đúng hơn là không thể đối đầu với người kia.
Sau một vài giây bất động Trấn Nam đột nhiên dùng toàn bộ sức lực đẩy ngã người kia, nhanh như cắt chiếm thế thượng phong, tay vung lên còn chưa đấm xuống đã bị người kia quật ngã.
Xoẹt!
Cúc áo văng tứ tung, có cái lăn vào gốc tủ, có cái còn sót lại trên giường, áo sơ mi bị xé không thương tiếc, cơ bụng săn chắc cùng với làn da trăng trắng ẩn hiện dưới màn đêm.
“Tôi có thể gọi người đến giúp anh.”
Câu nói vừa dứt Trấn Nam bị đối phương lột sạch sẻ lớp áo, hắn dùng tháo cà vạt trói chặt tay cậu, loạt hành động chưa đến ba mươi giây.
Hạ bộ bị bắn xoa hắn đến nổi cương cứng, Trấn Nam thầm mắng: “Tên thần kinh.”
Việc gì đến cũng phải đến, đối phương rớm người lục lọi ở cái tủ đầu giường tìm kiếm thứ gì đó, hắn chỉ dùng một tay để tháo cúc quần của cậu, quần dài rồi đến cái quần lót cuối cùng.
“Tôi không, không có nhu cầu.”
Hắn cực nhọc đáp lời cậu: “Tôi thì có!”
Nói xong hắn gấp gáp lấy gel bôi trơn, bởi vì thời gian có hạn hai ngón tay hắn chỉ ra vào vài lần.
Trấn Nam bị đối phương tùy ý chơi đùa phía sau, gương mặt đỏ phừng phường, tấm lưng thon thả trải dài một màu hồng nhạt.
Bàn tay hắn đặt ở eo, tay còn lại giữ lấy con hàng khủng đang cương cứng ẩn hiện từng đường gân xanh, hắn không chút nhượng bộ ấn mạnh vào trong.
Trấn Nam cắn môi hít một đợt khí lạnh, nhịn lại nỗi đau kỳ quặc này.
“Thả lỏng, cậu định giết cả hai sao?” Hắn thở dốc, mồ hôi rỉ rả trên trán.
Trấn Nam kiềm chế nói: “Rút ra, đã.”
“Được.”
Dứt câu hắn thúc một phát vào nữa cây, Trấn Nam đang quỳ gối trên giường cả người liền đổ sập về phía trước, không chú ý cắn rách cả môi, một làn sương mỏng che quanh mắt cậu.
“Anh không biết phân biệt sao? Anh điên rồi.” Trấn Nam nói với giọng điệu ấm ức.
Nỗi đau như xé toạc, cơ thể cậu run rẩy từng cơn.
Hắn nhấp thật nhẹ, trôi qua vài phút, khi mà Trấn Nam ngỡ mình đã làm quen được với nỗi đau ấy nó lại một lần nữa làm cho cậu tỉnh táo, như cơn thủy triều vỗ từng đợt sóng vào bờ, mãnh liệt và dồn dập.
Cậu phát khóc vì thứ bên dưới, nghẹn lại thứ âm thanh rả rích.
Đối phương dùng hai tay bám chặt eo, ép cậu phải quỳ gối, âm thanh thở dốc hòa cùng khoái cảm ngày càng rõ ràng hơn, hắn bị dục vọng che mờ lý trí chỉ biết làm theo bản năng, cái hông vừa rắn chắc vừa dẻo dai không ngừng di chuyển thúc mạnh vào bên trong.