Sương Hà

Chương 5: Giang Mặc Vũ bị cướp dâu..




"Liễu cô nương đánh mệt rồi chứ?" Hoa Nguyệt nháy mắt ra hiệu, "Không bằng dừng lại nghỉ một chút, chúng ta trò chuyện đôi câu?"

"Được rồi." Liễu Lạc giờ mới thấy tay đau đau, thu tay lại lau mồ hôi.

Hoa Nguyệt cười ngó Diệp Sương Hà: "Xem đi, đâu cần tôi ra tay."

Diệp Sương Hà xoay người rời đi.

Liễu Lạc thấy thế vội vã đuổi theo chặn trước mặt hắn: "Diệp Sương Hà!"

Diệp Sương Hà quay đầu lại nhìn cô.

Liễu Lạc chần chờ, nhỏ giọng hỏi: "Huynh thật sự là Hoa Nguyệt Sinh?"

Diệp Sương Hà: "Sợ?"

Liễu Lạc lắc đầu: "Tên đó các huynh tra hỏi xong rồi thì giao cho tôi có được không? Tôi muốn giao hắn cho sư huynh, để sư huynh giao hắn cho nha môn xử phạt hắn thật nặng. Cũng đồng thời là để cảnh cáo những kẻ làm điều ác, để chúng không dám tiếp tục gây chuyện nữa."

Diệp Sương Hà đáp: "Sau này gặp những chuyện như thế này, đừng lấy tính mệnh mình ra làm trò đùa nữa."

Mặt Liễu Lạc như bị hấp, nóng phỏng tay: "Sao huynh lại tới cứu tôi?"

Diệp Sương Hà đáp: "Có người giả mạo Huyết Nguyệt Giáo gây án, đương nhiên phải tra cho kĩ càng."

Liễu Lạc hơi hụt hẫng "Ồ", lặng yên hồi lâu, cô bỗng ngẩng đầu lên cười: "Diệp Sương Hà, tôi dường như thích huynh rồi. Huynh có thích tôi tí ti nào không?"

Trong bóng lửa cháy rừng rực của cây đuốc, đôi mắt cô lấp lánh, sáng như sao trên trời.

Diệp Sương Hà không trả lời, cất bước chân rời đi.



Liễu Lạc kéo hắn lại: "Tí tì ti thôi cũng không có ư?"

"Trở về đi." Diệp Sương Hà hất tay cô ra, bước đi.

Đằng xa, Hoa Nguyệt xốc tên đại ca kia lên ném cho thủ hạ, rồi đi tới vỗ vai Liễu Lạc đang bùn thiu: "Liễu Tiểu Lạc, cô làm thế này sẽ dọa hắn bỏ chạy đấy."

Liễu Lạc cắn môi không đáp.

Hoa Nguyệt cúi đầu ghé vào tai cô thì thầm: "Cô muốn hắn cưới cô thì đừng luyện quyền nữa, cũng đừng dữ dằn như vừa nãy là ổn thôi."

Liễu Lạc ngu ngơ hỏi: "Luyện quyền không tốt à?"

Cơ miệng Hoa Nguyệt giật giật, đáp: "Ở bên cạnh cô, làm một người đàn ông thật sự rất áp lực."

Sắc mặt Liễu Lạc trắng như tờ giấy, lầm bầm hỏi lại: "Như vậy.. thô lỗ lắm ư?"

Hoa Nguyệt không cười nữa: "Đương nhiên không phải như vậy, sở thích của mỗi người không giống nhau. Diệp Sương Hà vốn xuất thân trong gia đình có truyền thống làm quan, nhà cao cửa rộng, có lẽ hắn thích kiểu con gái dịu dàng, nhưng tôi thấy tính cách cô cũng rất dễ thương."

Liễu Lạc: "Huynh gạt tôi?"

Hoa Nguyệt đáp: "Thật đấy."

Liễu Lạc đánh giá hắn: "Võ công của huynh thì thế nào, có cao hơn Diệp Sương Hà và sư huynh Giang Mặc Vũ của tôi không?"

Hoa Nguyệt không biết sao cô bỗng dưng lại hỏi như vậy, suy nghĩ một chút thì đáp: "Cũng tàm tạm, ngang ngửa Diệp Sương Hà, nhưng mà Giang Mặc Vũ thì tôi đấu không lại."

"..."

Liễu Lạc đảo con ngươi lia lịa, "Vậy thì tôi không muốn lấy Diệp Sương Hà nữa, huynh lấy tôi đi?"

Hoa Nguyệt bật cười: "Ý này hay đấy, cô thật thông minh."

"Hoa Nguyệt!" Một người phụ nữ nhảy ra khỏi chỗ tối hét lên.

Hoa Nguyệt túm vai cô ấy: "Ý kiến rất hay, tiếc là tôi đã có vợ rồi, làm sao bây giờ?"

"Đùa với huynh thôi," Liễu Lạc mỉm cười, "Cám ơn huynh Hoa Nguyệt, tôi không sao, huynh không cần lo lắng, hắn không thích tôi, thì có người khác thích."

Mọi chuyện xử lý xong xuôi, Diệp Sương Hà lên đường trở về tổng đà của Huyết Nguyệt Giáo. Hoa Nguyệt mang tên ác tặc kia đi trước, sau đó "dọn dẹp" tiền của mà bọn chúng đã cướp được. Liễu Lạc không có nơi nào để đi, đành về nhà.

Đóa hồng áo đỏ sam xanh cưỡi ngựa, đi tầm sáy bảy ngày, cuối cùng cũng tới được một phân nhánh của Huyết Nguyệt Giáo.

Liễu Lạc dừng lại: "Diệp Sương Hà, tôi phải về nhà đây."

Diệp Sương Hà gật đầu.



Liễu Lạc ngoảnh mặt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Huynh thấy tôi thô lỗ à?"

Diệp Sương Hà không đáp.

Liễu Lạc bỗng nở nụ cười: "Không sao, tạm biệt Diệp Sương Hà!"

Không biết tại sao lại thích hắn, nhưng cô rất thương hắn, muốn trở thành người thân duy nhất của hắn. Chỉ mới làm bạn trong một thời gian ngắn mà cô đã muốn mặt dày quấn lấy hắn, thậm chí còn tự mình làm cơm cho hắn ăn. Đáng tiếc hắn vẫn không có chút thiện cảm nào với cô cả. Xuất thân chênh lệch, trải nghiệm khác biệt, hắn là chú hạc tiên xinh đẹp, cô là con chim nhạn thích tự do, họ vốn là hai người thuộc hai thế giới khác nhau. Chim nhạn vui vẻ có thể làm bạn với hạc tiên sống nơi mây lạnh suối rét ư?

"Đi", tiếng vó ngựa dồn dập phi nước kiệu, không quay đầu.

Sắc trời hôn ám, gió hiu hiu thổi, bóng người vận đồ đỏ nhấp nhô theo lưng ngựa, dường như toát ra lửa, càng lúc càng nhỏ, rốt cục biến mất nơi xa xăm.

Vẻ mặt Diệp Sương Hà vẫn bình lặng như cũ. Hắn cưỡi lên lưng ngựa chạy một con đường khác.

Ngày lành tháng tốt, ngoài cửa nhà họ Liễu tưng bừng náo nhiệt vô cùng. Liễu tiểu thư sắp gả đi, người lấy nàng là trang chủ Mặc Vũ Sơn Trang nổi tiếng khắp thiên hạ - Giang Mặc Vũ. Liễu lão gia mừng tới mức cười không khép miệng, trời vừa sáng ngoài cửa đã chật ních người tới chúc mừng.

Đội ngũ đón dâu tới, tân lang Giang Mặc Vũ cưỡi tuấn mã hiên ngang đi tới. Không hổ là kẻ phong lưu nổi tiếng trong cả triều đình lẫn dân gian, chỉ thấy hắn mặt tựa như ngọc, mày khôi ngô, mắt cong cong ngậm cười, còn đẹp hơn cả cánh nữ nhi, bộ đồ tân lang trên người càng khiến dung mạo hắn xinh đẹp muôn vàn.

Trước mắt bao người, hỉ nương đỡ tân nương đi tới bên kiệu.

Hỉ đồng đi phía trước cầm giỏ hoa lam rắc cánh hoa. Hàng xóm láng giềng mừng rỡ, ai cũng nói cười thật vui vẻ, tân lang Giang Mặc Vũ tới đón tân nương cũng không ngừng nâng quyền với mọi người cảm tạ đã cùng chung vui.

Nhưng ngay khi tân nương sắp bước xuống bậc thang cuối cùng thì trước mặt bỗng xuất hiện một người.

Đó là một vị công tử trẻ tuổi, trang phục không lộng lẫy mấy. Hắn chỉ mặc áo lam tầm thường, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trông cũng không thua kém tân lang bao nhiêu.

Có kẻ tới cản đường rước dâu, không khí náo nhiệt chợt trở nên lạnh lẽo.

Người trong giang hồ đều có mắt nhìn người. Nhận ra thân phận phi phàm của người tới, Liễu lão gia liền vội vàng tiến lên bắt chuyện: "Công tử là.."

Công tử trẻ tuổi cũng thi lễ với ông: "Diệp Sương Hà."

"Diệp Sương Hà!" Tân nương xốc khăn voan lên, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nét mừng rỡ.

Công tử trẻ tuổi không nói gì, kéo nàng lướt đi thật nhanh.

Lúc mọi người kịp phản ứng thì người đã biến mất. Nhất thời cả đám người hỗn loạn.

Cướp dâu? Còn là cướp tân nương của Giang Mặc Vũ!

Hỉ nương xông lên nhắc nhở tân lang: "Công tử, tân nương bị cướp mất rồi!"

"Bị cướp rồi?" Giang Mặc Vũ hết sức tiếc nuối, đáp, "Vậy thì chúng ta trở về thôi."



Hỉ nương choáng váng: "Như vậy sao được? Tân nương vẫn chưa rõ tung tích.."

Giang Mặc Vũ không thèm để ý tới chuyện đó, phất quạt phẩy phẩy: "Cô ấy sẽ trở về thôi."

Hỉ nương vội la lên: "Thế nhưng đón dâu là chuyện đại sự, tân nương bị cướp đi rồi, nếu công tử không xử lý cẩn thận thì sẽ bị người ngoài cười chê.."

"Ai dám cười, ta diệt hắn," Giang Mặc Vũ nghiêm túc cảnh cáo, sau đó phất phất tay, "Đi thôi, về Mặc Vũ Sơn Trang."

Hỉ nương hoảng hốt ngăn hắn lại: "Kiệu không người, như vậy làm sao có thể trở lại?"

"Vậy thì để ta ngồi, cưỡi ngựa cả buổi mệt lắm rồi." (anh giai, bảo sao người ta bảo anh không giống đàn ông)

Bên này, Diệp Sương Hà mang theo Liễu Lạc ra khỏi thành, tiếng gió thổi vang bên tai, ánh nắng ấm áp chiếu khắp nơi, cảnh đẹp vô hạn, làm cho người ta say sưa ngắm nhìn.

"Diệp Sương Hà, huynh tới làm gì?"

"Cướp dâu."

Giọng nói hắn bình tĩnh như đang ăn cơm nhưng lại khiến Liễu Lạc đỏ mặt, thỏ thẻ: "Tôi thích luyện quyền, rất thô lỗ.."

Diệp Sương Hà cắt lời cô: "Đã lâu rồi tôi chưa được ăn bữa cơm như vậy."

Đôi mắt Liễu Lạc sáng lên: "Huynh thích ăn những món tôi nấu ư?"

"Ừ."

"Vậy ngày nào tôi cũng nấu cơm cho huynh ăn nhé?"

"Ừ."