Sương Hà

Chương 4: Một nắm đấm đánh chết mi..




Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, trong thành Tân Châu người đến người đi, bên đường có tòa tửu lâu hai tầng xa hoa nhất trấn. Diệp Sương Hà dừng ngựa trước cửa, lập tức có người của tửu lâu nhận dây cương. Hắn chậm rãi đi lên lầu chọn chỗ ngồi.

Những lời đồn về chuyện Huyết Nguyệt Giáo tác oai tác quái cứ liên tục xuất hiện. Hôm đó hắn vốn định tra hỏi tên cầm đầu bọn cướp xem ai là kẻ chủ mưu. Ai ngờ chỉ lơ là một tí, hắn đã tự tử. May mà gần đây hắn nhận được tin tức, rằng Tân Châu cũng xuất hiện vài vụ giống lời đồn. Mong là lần này đến đây có thể tra được đầu mối.

Tiểu nhị nhiệt tình hỏi han, chào mời. Thình lình vang lên tiếng sàn gỗ bị giẫm mạnh, một bóng người màu đỏ đuổi lên lầu, giọng khoái trá: "Diệp Sương Hà, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!"

Tiểu nhị giật mình nhìn Diệp Sương Hà, thấy hắn không tỏ thái độ gì, không khỏi càng thêm kinh ngạc.

Liễu Lạc ngồi xuống đối diện hắn, trách: "Ngày đó tôi tỉnh lại thì huynh đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả!"

Tiểu nhị trợn mắt.

Diệp Sương Hà mím môi.

Liễu Lạc hoàn toàn không nhận ra có gì khác thường, tiếp tục oang oang chỉ trích: "Thừa dịp tôi ngủ say thì bỏ chạy, huynh tệ quá đấy!"

QJ à! Tất cả mọi người trong điếm đều nhìn sang bên này.

(này giống tình huống quất ngựa truy phong không mấy thím)

Tiểu nhị e dè: "Khụ.. Chuyện này.. Công tử.."

Diệp Sương Hà híp mắt: "Liễu Lạc!"

"Hở?" Liễu Lạc rất độ lượng không tính toán nợ nần gì nữa, "Được rồi được rồi, bữa cơm này tôi mời. Diệp Sương Hà, huynh muốn ăn cái gì thì gọi đi."

Diệp Sương Hà không từ chối, cầm thực đơn gọi món.

Chọn tới món thứ năm, Liễu Lạc gọi nhỏ: "Diệp Sương Hà!"



Diệp Sương Hà vờ như không nghe thấy.

Chọn tới món thứ mười, Liễu Lạc cuối cùng cũng đoạt lấy thực đơn trong tay hắn: "Diệp Sương Hà, huynh ăn được nhiều đến thế à?"

Diệp Sương Hà mặt không đổi sắc: "Được."

"Thế nhưng.." Mặt Liễu Lạc đỏ lên, "Huynh chọn toàn mấy món đắt tiền, tôi không mang theo nhiều bạc như vậy, tôi.. tôi nấu cho huynh ăn, được không?"

Không bao lâu sau, mười món ăn dần dần được bê lên. Đó đều chỉ là những món ăn bình thường trong gia đình, cũng không phải quý giá hiếm hoi gì cho cam, tuy nhiên mỗi món đều được chế biến rất tỉ mỉ và trang trí kỳ công không gì sánh được, sắc hương vị đủ cả, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Diệp Sương Hà hơi sững sờ.

"Huynh nếm thử xem có ngon hay không." Liễu Lạc chủ động gắp một nhúm đồ ăn vào bát hắn, vẻ mặt hơi hơi khẩn trương.

Diệp Sương Hà trầm mặc hồi lâu, rốt cục hắn cầm đũa lên nếm thử mấy miếng, khen: "Ngon lắm."

Liễu Lạc thở phào nhẹ nhõm, tỏ ra rất đắc ý: "Tôi từng theo học đầu bếp ở ngự thiện cơ mà. Cha của sư huynh tôi là Hình bộ thượng thư đương nhiệm, bảo là Tân Châu cũng có vụ án do Huyết Nguyệt Giáo gây ra, nên tôi đoán huynh sẽ đến đây."

Diệp Sương Hà hỏi: "Hình bộ?"

Liễu Lạc khẽ đáp: "Không phải vị quan nào cũng xấu xa đâu."

Diệp Sương Hà đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi.

"Diệp Sương Hà!" Liễu Lạc vội vàng chạy theo hắn ra khỏi tửu lâu. Cô vừa chạy đuổi theo vừa nói, "Sư huynh tôi không xấu, cha huynh ấy cũng không phải kẻ ác. Huynh biết vụ xét xử tham quan tháng trước không? Là ông ấy đưa ra ánh sáng đấy.. Diệp Sương Hà! Huynh đừng tức giận mà!"

Diệp Sương Hà dừng bước: "Tôi không tức giận, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm."

Liễu Lạc nghe vậy mới yên tâm, nhưng vẫn thất vọng: "Mấy món vừa nãy huynh vẫn chưa ăn được mấy miếng.. Thôi bỏ đi, lần sau tôi làm cho huynh ăn là được, huynh muốn làm gì, tôi đi cùng huynh."

Diệp Sương Hà đáp: "Cô không cần đi theo tôi nữa."

"Diệp Sương Hà!" Liễu Lạc đưa tay muốn kéo hắn lại, nhưng không ngờ lại bắt hụt, chỉ kéo được một tấm lệnh bài ở hông hắn. Không đợi cô nhìn kỹ, lệnh bài đã bị Diệp Sương Hà giật lại.

Trong chớp mắt, đã không còn ai bên cạnh.

Liễu Lạc ngây người hồi lâu. Chờ tới khi tỉnh táo lại nhận ra tình huống bất thường xung quanh thì cô chợt cảm thấy sau gáy lành lạnh, tiếp đó cô ngất xỉu.

Sơn động vắng vẻ, bó đuốc cháy hừng hực, ngồi trên ghế là một người đàn ông trung niên, xung quanh gã có mười mấy người qua qua lại lại. Bên ngoài thỉnh thoảng có người tới báo tin. Chúng gọi gã là đại ca.

Liễu Lạc tỉnh lại từ lâu, quan sát tỉ mỉ một lát, hỏi: "Là các ngươi giả mạo Huyết Nguyệt Giáo?"

Tên đại ca hừ một tiếng, vẻ mặt đắc chí: "Đúng vậy, chúng ta muốn dụ Hoa Nguyệt Sinh xuất hiện. Chỉ tiếc chưa có ai từng thấy qua khuôn mặt thực sự của hắn. Nếu không nhờ cô làm lộ Huyết Nguyệt lệnh của hắn thì chúng ta vẫn chưa thể nào xác định thân phận của hắn."

Liễu Lạc nhớ tới lệnh bài đen như mực kia, trên bề mặt lệnh bài mang máng một hình mặt trăng khuyết đỏ như máu. Ký hiệu này trên giang hồ không ai không biết. Giáo chủ Huyết Nguyệt Giáo Nguyệt Hoa Sinh trong truyền thuyết giết người vô số chính là Diệp Sương Hà ư?

"Các ngươi vì muốn dụ hắn xuất hiện nên giả mạo Huyết Nguyệt Giáo cướp của giết người?"

"Hắn đã giết huynh đệ của chúng ta."

Liễu Lạc nén cơn phẫn nộ trào dâng: "Nhưng các ngươi cũng giết người vô tội đấy thôi, tiêu sư của gia đình ta đều chết trong tay các ngươi!"

"Ai bảo hắn chọc chúng ta, quan hệ giữa cô và hắn cũng khá tốt đấy," Gã nhìn cô đầy toan tính, "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ thả cô đi."

Liễu Lạc cắn môi trầm ngâm một chốc, rồi chịu thua: "Vậy ngươi giải huyệt cho ta trước đã."

Tên đứng bên cạnh nói: "Đại ca, cẩn thận vẫn hơn!"

Liễu Lạc nói thầm: "Các ngươi nhiều người như vậy còn sợ ta chạy ư!"

"Chỉ là một cô gái, cứ giải huyệt cho cô ta đi," Tên đại ca quả thực giải huyệt cho cô, thuận miệng cảnh cáo, "Đừng có giở trò, bằng không.."

Liễu Lạc ra vẻ sợ sệt, ngoan ngoãn cúi đầu lui qua một bên.

Có người vội vã chạy vào bẩm báo: "Đại ca, Hoa Nguyệt Sinh đến rồi."

"Một mình?"

"Vâng."

"Cô gái này quả là có tác dụng. Đi!"

Sơn cốc gió đêm lạnh lẽo, ánh lửa bập bùng, rất nhiều người cầm binh khí bày trận sẵn sàng đón địch. Liễu Lạc bị hai tên cầm đao áp tải ra ngoài, đứng đối diện với miệng cốc. Một bóng người chậm rãi đi tới từ trong bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như thể đi tới chốn thanh bình không chút nguy hiểm. Đợi hắn dừng lại, phía sau chợt hiện ra mười mấy tên cầm ống tiêu, bao vây hắn.

Hắn thực sự một mình tới đây? Liễu Lạc căng thẳng siết tay.

"Đường đường giáo chủ Huyết Nguyệt Giáo, vậy mà lại đến cứu một cô gái?" Tên đại ca cười, "Nguyệt Hoa Sinh, hôm nay ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát, ngoan ngoãn bỏ mạng lại đi."

Diệp Sương Hà nhìn Liễu Lạc, mở miệng: "Thả người."

"Đau lòng?" Gã nhận đao mà kẻ bên cạnh dâng lên, đi tới bên cạnh Liễu Lạc, "Nha đầu này nhan sắc cũng không tệ. Yên tâm đi, đợi ngươi chết rồi, ta sẽ đối xử tốt với cô ta."

Diệp Sương Hà đáp: "Giả mạo Huyết Nguyệt Giáo gây án, các ngươi không sợ chết à?"

Gã cười nhạt: "Ngay cả bản thân mình ngươi cũng khó bảo toàn, còn dám nói khoác mà không biết ngượng thế ư!"

Diệp Sương Hà: "Ngươi cho là chỉ thế này đã có thể giết được ta sao?"

"Ngươi không mang theo người. Dựa trên tốc độ của những phi tiêu này, và cự ly gần, võ công của ngươi có cao tới đâu cũng vô dụng!" Gã tự tin không có sơ hở gì, nắm cằm Liễu Lạc, hung tợn cười, "Huống chi người phụ nữ của ngươi còn đang nằm trong tay ta. Ngươi đã ngủ với người đẹp này rồi mà, thương hương tiếc ngọc chứ hả? Chỉ cần ngươi dám động, ta sẽ giết cô ta!"

Liễu Lạc nãy giờ vẫn quan sát tình thế, nghe thế mặt đỏ ửng lên. Trong cơn giận dữ, cô không nhịn được nữa, tung chân đá một phát:

"Ta nhổ vào. Ngươi nói năng bậy bạ, tìm chết!"

Lúc này mà ra tay tấn công thì quả thực là không muốn sống nữa rồi, Diệp Sương Hà biến sắc: "Cô.."

Không ngờ cô nàng lại không sợ chết, gã đại ca nhất thời luống cuống. Nếu giết cô ta thật, không có con tin, lấy gì uy hiếp đối phương? Đang lúc do dự, chỉ nghe "Bôm bốp" mấy tiếng, ba người bao gồm cả hắn đều ăn một đấm. Cú đấm ấy rất mạnh, đánh bọn họ trào máu.

Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người trở tay không kịp. Chỉ thấy một bóng hồng chợt trái chợt phải vun vút bay qua, chiêu chiêu quét qua khiến mặt đất cát bay mịt mù.

"Dám bắt ta?" Liễu Lạc vừa đánh vừa chửi, "Ai sợ chết? Sợ chết là con rùa rụt đầu. Ngon thì lên đánh đi!"

Gã rốt cục tỉnh táo lại, kêu to: "Động thủ cho ta, sao còn chưa động thủ!"

Những kẻ đứng quanh Diệp Sương Hà lúc này mới chợt tỉnh, nghe mệnh lệnh của gã thì vội vã chuẩn bị phóng ám khí. Nhưng không như dự đoán, ma xui quỷ khiến thế nào, tất cả bọn chúng đồng thời cảm thấy eo tê buốt, ngã rạp trên mặt đất.

Diệp Sương Hà vẫn đứng tại chỗ, nhìn Liễu Lạc ở giữa sân đánh rất hăng say, không biết nên tức hay nên cười.

"Làm những chuyện cực ác còn giá họa cho Huyết Nguyệt Giáo, các ngươi mới là những kẻ hèn hạ vô sỉ nhất!" Liễu đại tiểu thư không hề nhận thấy tình thế xung quanh đã thay đổi, chỉ liều mạng đánh đấm. Nắm đấm tung ra càng lúc càng mạnh mẽ, "Ta đánh chết các ngươi! Đáng hận!" Cô vừa mắng, vừa đánh hai kẻ ở hai bên ngất đi, lại lật tên đại ca trên mặt đất: "Ngươi biết ta là ai không, sư huynh của ta là Giang Mặc Vũ!"

Hành động đã được sắp đặt chu toàn lại thất bại trong gang tấc, cả bọn đến thời khắc này mới muộn màng nhận ra chúng đã phạm phải một sai lầm cực lớn! Đó chính là đánh giá thấp cô nương trước mặt, cô nương này không sợ chết!

Tên đại ca căm hận nhìn khắp bốn phía xung quanh: "Các hạ rốt cuộc là ai?"

Nếu Nguyệt Hoa Sinh không mang theo thuộc hạ, vậy mấy người bọn họ hoàn toàn có thể đối phó hắn. Không ngờ lại có một nhân vật võ công cao cường lặng yên không một tiếng động lẻn vào chỗ này.

Một bóng trắng xẹt qua, trên mặt đất lúc này bỗng dư ra một người láu lỉnh.

"Hoa Nguyệt!" Liễu Lạc nhận ra hắn.