Sưởi Ấm Tim Anh

Chương 8: Ghen




Cả hai người họ đi đến một nhà hàng Âu, hai người cũng có niềm yêu thích đặc biệt dành cho các món Âu.

"Cậu ăn nhiều vào, hôm nay tớ mời." Thẩm Hạo gắp thức ăn vào chén cho cô.

Cảnh này không may bị Lộ Nam bắt gặp, lúc nãy do anh ngồi quay lưng nên không thấy cô vào nhà hàng.

Do đối tác đi vào, nên khi đứng dậy chào ông ấy, Lộ Nam cũng tình cờ xoay đầu lại.

Thấy cảnh trước mắt khiến anh tức muốn nổ não, máu như đang sôi sục lên khi nhìn cô cùng người đàn ông khác nói chuyện vui vẻ, lại còn gắp thức ăn cho nhau rất tình tứ.

"A...cậu, c...ậu làm cái gì vậy hả?" vị đối tác hét lên.

"T...tôi xin lỗi, ngài không sao chứ?"

Vì sự bực tức trong lòng mà anh đã không để ý đến đối tác, trong lúc bắt tay. Anh đã lỡ bẻ tay ông ấy.

"Tôi xin lỗi ngài, mời ngài ngồi...ngài chọn món đi."

Lộ Nam vội vàng xin lỗi nhưng đối tác liền nói: "tôi thấy anh hôm nay có vẻ hơi mệt và mất tập trung, chúng ta dời lại hôm khác rồi bàn tiếp chuyện làm ăn."

Vừa dứt lời, ông ấy cùng với thư kí nhanh chóng rời đi. Sau khi đối tác đã ra về, anh sải bước đi lại phía cô.

"Tô Bắc."

Cô có cảm giác lạnh sóng lưng khi nghe thấy giọng nói này, Tô Bắc bất động không dám quay lại cũng chẳng còn muốn ăn thêm gì nữa. Sao Lộ Nam lại ở đây chứ?

"Ai vậy Tô Bắc, bạn cậu hả?" Thẩm Hạo thắc mắc.

"Tôi là chồng của cô ấy." Lộ Nam thay cô đáp lời.

Vẻ mặt của Thẩm Hạo vô cùng ngạc nhiên khi nghe câu trả lời này, cậu ấy cứ nghĩ rằng người đàn ông này đang đùa giỡn nên vội hỏi lại.



"Có thật là vậy không Tô Bắc? anh ta là chồng cậu sao?"

Cô gật đầu thay cho câu trả lời, Tô Bắc run rẩy nói: "t...tớ no rồi, giờ tớ về trước nha."

Cô vừa đứng dậy đã bị Lộ Nam kéo ngồi xuống ghế: "sao lại về sớm vậy vợ? anh thấy đồ ăn trong chén em còn chưa ăn xong mà."

"Em thật sự đã no lắm rồi anh à, chúng ta về nhà nha." Tô Bắc vội giải thích, cô cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Có lẽ cô biết là Lộ Nam đang rất tức giận.

Cô cùng anh đi ra xe, Lộ Nam nhanh chóng lái xe thật nhanh để trở về biệt thự. Dù đã thắt dây an toàn nhưng Tô Bắc vẫn rất sợ khi anh chạy với tốc độ nhanh như vậy.

...

Anh xuống xe rồi nhanh chóng kéo cô lên phòng ngủ. 'Rầm' cánh cửa bị anh đá ra khiến nó phát ra âm thanh rất chói tai.

Lộ Nam ném cô lên giường, anh nhanh chóng nới lỏng cà vạt rồi ném nó sang một bên, từng chiếc cúc áo cũng được mở ra.

Anh đè lên người cô, mặc kệ người dưới thân đang vùng vẫy muốn thoát khỏi anh.

"Lộ Nam, dừng lại đi...em xin anh..."

"Cô la hét cái gì? tôi chỉ muốn kiểm tra xem đồ của tôi có bị ai chạm vào không."

Dứt lời anh đem hết quần áo của cô vứt xuống dưới sàn, Lộ Nam kích thích sự khoái cảm của cô.

"A..." Tô Bắc kêu lên một tiếng cũng là lúc Lộ Nam vừa vào.

Từng động tác của anh từ nhẹ nhàng cho cô thích nghi rồi đến nhanh dần, do hôm nay mang theo bực tức trong người nên anh đã đưa tất cả vào trong cô.

Tô Bắc cũng có thể cảm nhận rất rõ sự ấm nóng bên trong mình, cô rất muốn sinh cho anh một đứa con. Nên đây sẽ là cơ hội tốt.



Không biết từ đâu ra sự gan dạ này, cô bất ngờ xoay ngược tình thế, đây là lần đầu tiên mà cô chủ động.

"Cô..." anh còn chưa hết bất ngờ, giây tiếp theo đã chuyển sang kinh ngạc khi cô hôm nay lại táo bạo như vậy.

'Cô ta học ở đâu ra cái này thế?' anh nói thầm trong bụng.

Anh liền chửi thề một tiếng: "mẹ kiếp."

Dần dần anh tỏ ra rất hài lòng, anh đưa tay vén gọn tóc của cô ra phía sau và giữ đầu cô lại.

...

Sáng hôm sau, trước khi đi làm anh đưa cho cô một viên thuốc tránh thai và bảo cô uống trước mặt anh.

Dù Lộ Nam không nói đó là thuốc gì nhưng cô cũng đã đoán được, sau khi thấy anh đã rời đi. Cô vội chạy lại nhả viên thuốc ra.

Lúc nãy chỉ là cô giấu thuốc để đánh lừa anh. Tô Bắc đưa tay sờ lên bụng mình và nói: "con hãy mau đến bên mẹ nhé!"

Trên đường lái xe đến công ty, nhìn qua chỗ ghế phụ, anh thấy túi đồ mà cô đã để quên.

Sau khi đã đến công ty, anh cầm theo nó lên phòng làm việc để xem bên trong có gì.

Khi mở chiếc hộp ra, anh không khỏi vui mừng vì chiếc đồng hồ yêu thích của mình đã được cô đem đi sửa lại và còn có một chiếc áo sơ mi theo đúng màu anh thích.

Bên trên còn có một tấm thiệp nhỏ, Lộ Nam nhanh chóng mở nó ra để đọc từng dòng chữ mà cô viết.

'Chúc mừng ngày kỉ niệm của chúng ta, tuy chiếc áo sơ mi này không phải món quà đắt giá nhưng em mong anh vẫn thích nó. Em ước chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế này, nhất định sau này em sẽ cố gắng dành dụm thật nhiều tiền để có thể mua món quà ý nghĩa hơn cho anh. Lộ Nam, em yêu anh."

Hóa ra là hôm qua anh đã trách lầm cô đi quyến rũ đàn ông, thì ra hôm qua chỉ là cô tình cờ gặp người bạn cũ rồi cùng đi ăn.

Để gửi lời xin lỗi cũng như cảm ơn đến cô, anh vội gọi điện thoại cho bên nhà hàng chuẩn bị cho anh một bàn tiệc thật lãng mạng vào tối nay. Anh cũng sẽ mặc chiếc áo này cho cô bất ngờ.