Sau khi Tô Bắc tỉnh lại, nhìn thấy Lộ Nam vẫn đang ở bên cạnh mình khiến cô có chút ngỡ ngàng. Chẳng phải là giờ này anh ấy nên có mặt ở công ty sao?
"Tỉnh rồi à, cô thấy trong người đỡ hơn chưa?"
Tô Bắc gật đầu đáp: "em đỡ rồi. Mà anh à, chúng ta về nhà được rồi chứ? em không muốn ở đây lâu đâu."
"Đợi một lúc, tôi sẽ bảo bác sĩ kiểm tra cho cô." dứt lời, anh nhanh chóng đi gọi bác sĩ.
Khi chắc chắn cô đã ổn, Lộ Nam mới đưa cô trở về biệt thự. Về đến nhà, cô vội vàng xuống xe rồi nhanh chóng đi vào bên trong.
"May mà con về rồi, Tô Bắc à. Cô ta đang tìm con đó." dì giúp việc nói với vẻ lo lắng.
"Cô ta đâu rồi dì?" Tô Bắc hỏi lại.
"Ở trên phòng của cậu chủ, có lẽ cô ta..."
Không đợi bà nói hết câu, Tô Bắc đã đi lên phòng ngủ. Cô vẫn không hề tỏ ra vẻ sợ hãi hay lo lắng điều gì cả.
'Cạch' cửa phòng vừa mở ra, Uyển Nhi đã vội ngước lên nhìn. Vừa thấy cô bước vào, cô ta đã tiến tới với vẻ muốn đánh cô.
"Tại sao mày lại ở chung phòng với anh ấy hả? hôm nay tao phải đánh mày chết."
"A...bỏ tay tao ra coi, con khốn này." cô ta vì đau mà hét lên.
Tô Bắc đã phản ứng kịp thời, bắt lấy cánh tay cô ta và giữ chặt. Trước những câu hỏi đó, cô đáp: "lúc nãy cô hỏi tôi tại sao lại ở chung phòng với Lộ Nam hả? tôi sẽ cho cô câu trả lời."
Cô dơ bàn tay có đeo nhẫn của mình lên cho cô ta coi.
"M...mày...mày...chiếc nhẫn này là sao?"
"Cô còn không hiểu sao, là nhẫn cầu hôn đó. Chắc cô cũng chưa biết là Lộ Nam đã cầu hôn tôi nhỉ? tính đến nay thì tôi và anh ấy đã sống cùng nhau 9 năm rồi đấy." Tô Bắc nói.
"Ai cho mày cái quyền đó?" Uyển Nhi gằng giọng.
"Vậy ai cho cô cái quyền tùy tiện vào phòng của người khác? đừng tưởng tôi không biết mục đích của cô về đây là để tiếp cận Lộ Nam...cô làm như vậy có nghĩ đến người chị quá cố của mình không?"
Uyển Nhi như bị nói trúng tim đen của mình, cô ta vì bực tức trong lòng mà đẩy Tô Bắc khiến cô mất thăng bằng ngã xuống sàn.
"Mày cứ chờ đó, thứ gì mà Uyển Nhi tao không có được thì cũng không đến lượt mày. Lộ Nam mãi mãi là của tao.'
...
Lộ Nam dù đang làm việc nhưng cứ nghĩ đến cô ở nhà. Không biết bệnh của cô có lại tái phát không?
Đang trong mớ suy nghĩ hỗn độn ấy, Lộ Nam cũng không hề hay biết Chu Thiên đã vào phòng làm việc của mình từ lúc nào.
"Lộ Nam..."
"Hả?" Lộ Nam quay sang, thấy Chu Thiên đang đứng gần mình, môi của hai người suýt nữa là chạm vào nhau.
Anh vội mắng cậu ấy: "cậu làm gì vậy hả? sao mà vào phòng tôi không gõ cửa?"
"Tôi có gõ mà cậu có nghe không? tâm trí cậu để trên mây rồi hả?" Chu Thiên trách móc.
Lộ Nam và Chu Thiên đi lại phía bàn trà ngồi tâm sự. Anh liền kể cho người bạn của mình nghe về bệnh tình của cô.
"Tôi sẽ giúp cậu đến hỏi mẹ em ấy để biết được nguyên nhân của căn bệnh này...mà sao hôm nay lại quan tâm em ấy thế? đừng nói là cậu đã yêu Tô Bắc nha."
Yêu? ngẫm nghĩ lại lời nói của Chu Thiên cũng đúng thật, bởi ngày hôm qua nằm suy nghĩ cả đêm về những việc cô đã làm cho anh và gia đình anh cũng khiến cho Lộ Nam cảm động.
Anh đã quá vô tâm với người con gái yêu mình hết lòng như Tô Bắc, một người thư kí luôn hồn nhiên, vui tươi và có chút trẻ con.
Nhưng cũng chính vì anh mà cô đã thay đổi, cô đã trưởng thành hơn ngày trước và trầm tính hơn. Vì yêu anh mà Tô Bắc có thể làm được mọi thứ, cũng chính vì thế mà đã được lòng gia đình anh.
"Nói thật cho tôi biết, cậu có yêu Tô Bắc không?" Chu Thiên hỏi lại lần nữa.
"Tôi thật sự không rõ cảm xúc hiện tại của mình là gì, có thể nó cũng đúng như những gì mà cậu nói. Có lẽ cô ấy đã sưởi ấm trái tim vốn đã đóng băng của tôi sống dậy rồi." Lộ Nam đáp.
Đột nhiên Lộ Nam sực nhớ ra điều gì đó, anh vội cầm tấm lịch để bàn lên xem. Ngày mai là tròn 9 năm kể từ ngày anh cầu hôn cô.
"Là ngày mai sao?" anh nói.
"Ngày gì? sinh nhật cô ấy hả?" Chu Thiên thắc mắc.
"Không phải, là ngày tôi đã cầu hôn Tô Bắc sau một năm Ngọc Linh ra đi."
Nhân dịp này, anh cũng mốn tạo cho Tô Bắc một bất ngờ xem như lời cảm ơn đến cô trong suốt gần ấy năm.
...
Chiều nay cô cũng tranh thủ đi lấy chiếc đồng hồ đã sửa lại giúp anh, món quà này anh rất quý nó. Do chính tay Ngọc Linh tặng, 3 ngày trước vì cô lỡ tay làm rơi nên nó đã bị vỡ mặt kính.
Lấy chiếc đồng hồ xong, trên đường đi về thấy một cửa hàng bán quần áo nam. Tô Bắc cũng ghé vào xem thử.
Trong lúc cô đang lựa quần áo thì bắt gặp Thẩm Hạo-người bạn lúc nhỏ của cô. Cậu ấy vừa mới từ Hàn Quốc trở về.
"Tô Bắc, là Tô Bắc phải không?"
"Thẩm Hạo." cô vui mừng khi gặp lại người bạn cũ của mình, cả hai vội ôm lấy nhau như một lời chào hỏi sau thời gian dài không gặp.
Sẵn tiện có cậu ấy ở đây cô liền nhờ cậu ấy giúp mình lựa một chiếc áo sơ mi phù hợp với Lộ Nam, ngày còn đi học cô biết cậu bạn này rất có mắt thẩm mỹ.
"Cái này được này, mà cậu lựa cho ai vậy?" Thẩm Hạo thắc mắc.
"Một người quen, ngày mai là sinh nhật anh ấy." cô giả vờ nói.
Sau khi thanh toán xong, Thẩm Hạo đã rủ cô đi ăn. Tô Bắc cũng không từ chối, vì lâu ngày gặp lại cô cũng muốn tâm sự với cậu ấy một chút vì nó cũng chẳng mất nhiều thời gian.