Sủng Vợ Lên Trời

Chương 280




Đường Ngọc Sở gọi điện thoại cho Lina, nói rõ nguyên nhân nghỉ thêm, sau đó ăn cơm trưa xong thì chạy tới công ty.

Dạ tiệc từ thiện của công ty giải trí Hoàng Đình là chuyện hot nhất trong khoảng thời gian này, gần như mỗi công ty truyền thông đều trong tình thế trận địa sẵn sàng đón địch, Tiêu Tiêu cũng không ngoại lê.

Thân là phó giám đốc bộ phận Truyền thông, trách nhiệm của cô cũng không nhỏ, cần nghĩ xem làm sao để Thời Thụy có được tiêu đề lôi cuốn trong dạ tiệc từ thiện này, để Thời Thụy vang danh một thời.

Vừa đến công ty, cô đã bị Lina gọi vào phòng làm việc.

Lina đưa một tập tài liệu cho cô: “Xem cái này đi, khi dạ tiệc từ thiện kết thúc thì bắt đầu làm việc này."

Đường Ngọc Sở cầm lấy nhìn, là hợp đồng đầu tư điện ảnh mà Hoàng Đình kí với Thời Thụy.

"Đây là..." Đường Ngọc Sở không hiểu ngước mắt nhìn Lina.

Lina mỉm cười: “Công việc chuẩn bị tiền kì của phim đã hoàn thành, tháng sau chính thức tiến hành quay rồi. Ý của bên trên là muốn tổ chức một buổi họp báo, chuyện này giao cho em làm."

Thì ra là phim sắp quay rồi.

Đường Ngọc Sở gấp tập tài liệu lại, nở một nụ cười: “Em sẽ nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị họp báo."

Lina đơn giản dặn dò thêm vài câu rồi để cô về làm việc.

Đường Ngọc Sở về bàn làm việc của mình, ánh mắt liếc tới chỗ ngồi của An Kỳ, ấn đường nhíu lại.

Hai hôm nay An Kỳ cũng không liên lạc với bọn họ, hơn nữa Tử Dục cũng không cứ cuối tuần là về nhà như trước, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.

Cô bỏ tài liệu lên bàn, sau đó thì cầm điện thoại lên và xoay người đi vào phòng trà.

. . .

Nhờ sự giúp đỡ của Tử Dục, Tống An Kỳ gặp được ba mẹ của mình.

"An Kỳ, con phải chăm sóc bản thân thật tốt. Chuyện của ba và mẹ con cứ thế thôi, con đừng quan tâm nữa. Tâm nguyện lớn nhất của ba và mẹ con là con sống tốt."

Đây là lời mà ba cô nói với cô, sau đó dù cô có hỏi thế đi đi nữa thì ông ta cũng không chịu nói cho cô biết vụ tham nhũng ở Dương Thị là sao.

"Ba em không nói, chắc chắn do bên cạnh có người nhà họ Dương."

Ra khỏi nơi tạm giam, Tống An Kỳ nói tình hình cho Tử Dục, sau khi anh ta nghe xong thì giải thích như thế.

Nếu như ba mẹ cô đều không chịu nói ra, cắn chặt miệng nói là bọn họ tham nhũng, vậy cô ở bên ngoài cố gắng thế nào cũng vô tích thôi.

Đường Ngọc Sở đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời mờ tối, trong mắt cũng bị một tầng khói mù bao phủ.

Điện thoại bên tai vang lên tiếng khóc gần như tuyệt vọng của Tống An Kỳ: “Sở Sở, cậu nói rốt cuộc tớ phải làm sao mới cứu được ba mẹ ra đây?"

"Tử Dục thì sao? Anh ấy nói sao?" Đường Ngọc Sở hỏi.

"Anh ấy bảo tớ yên tâm, anh ấy sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện.”

Đường Ngọc Sở nhíu mày: “An Kỳ, cậu không tin Tử Dục sao?"

Nếu tin lời anh ta thì cũng không nên bất lực tuyệt vọng như thế.

"Không phải không tin, mà là tớ... tớ..."

Tống An Kỳ muốn giải thích nhưng cũng không biết giải thích từ đâu.

Đường Ngọc Sở thở dài: “Cậu tin anh ấy, nhưng cũng sợ mọi chuyện sẽ không quá thuận lợi đúng không?"

Đầu kia điện thoại im lặng, một lúc lâu mới có một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng vang lên.

Đường Ngọc Sở không khỏi cảm thấy cô ta hơi buồn lo vô cớ.

"An Kỳ, nhà họ Thẩm là gia tộc thế nào, thế lực trong giới quân sự và chính trị đều ngoài sức tưởng tượng của người bình thường. Chỉ bằng nhà họ Dương sao? Ôi, sợ rằng trong mắt nhà họ Thẩm thì nhà họ Dương còn chẳng một bằng con kiến hôi."

Tống An Kỳ cũng biết rõ là thế, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ sợ nhà họ Dương làm chuyện âm hiểm.

Sự lo âu của cô làm cho Đường Ngọc Sở không nhịn cười được: “An Kỳ à, cậu để mắt đến nhà họ Dương quá rồi đấy, sợ rằng bọn họ muốn làm chuyện xấu cũng không có cơ hội. Tử Dục sẽ bóp chết những trò đó từ trong nôi."

"Thế nên cậu phải tin Tử Dục. Dù cho anh ấy không xử lí ổn thỏa thì vẫn còn có Triều Dương mà, chúng ta nhất định cứu được chú Tống và dì Tống ra."

Nghe tới đây, Tống An Kỳ lập tức khóc không thành tiếng, lòng đầy cảm động.

Nếu không có nhóm người Sở Sở, cô cũng không biết sau khi chuyện xảy ra, cô phải gắng gượng thế nào.

Điện thoại vang lên tiếng khóc của An Kỳ, Đường Ngọc Sở nghe được, trong lòng buồn rầu, cũng không dễ chịu.

Người luôn vui vẻ như An Kỳ, không biết vì chuyện của chú Tống và dì Tống mà đã rơi bao nhiêu nước mắt, chỉ sợ cô ấy rơi nước mắt còn nhiều hơn hai chục năm qua.

Rất mong Tử Dục nhanh chóng xử lí xong, để chú Tống và dì Tống về nhà sớm.

Như thế thì cô gái An Kỳ vui vẻ mới trở lại được.

. . .

"Boss, chuyện tiến hành rất thuận lợi. Tối nay bọn họ muốn đích thân nói chuyện với anh ở Thiên Thượng Nhân Gian."

Một người đàn ông mang vest đi giày da đứng trước một cái bàn làm việc màu đen khí phách, anh ta hơi cúi đầu, thái độ cung kính.

Thẩm Tử Dục ngồi trên ghế ông chủ nghe thế, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, mày nhíu lại: “Thiên Thượng Nhân Gian?"

Đó chẳng phải là một câu lạc bộ giải trí dung tục hay sao?

"Vâng, đúng là Thiên Thượng Nhân Gian. Nghe nói đó cũng là sản nghiệp của nhà họ Dương."

Sản nghiệp của nhà họ Dương? Thẩm Tử Dục híp mắt lại, môi nở một nụ cười lạnh: “Trần Khôn, tối nay sau khi tôi đi vào thì gọi điện thoại cho Hình Sơn , cứ nói Thiên Thượng Nhân Gian làm kinh doanh phi pháp, để cậu ta niêm phong Thiên Thượng Nhân Gian."

Ấn đường Trần Khôn nảy lên, biết boss đây là đang đại khai sát giới.

Anh ta không hỏi nhiều thêm một câu nào, cung kính nói "Vâng."

Nụ cười lạnh bên môi Thẩm Tử Dục càng rõ hơn, trong mắt hiện lên ý định giết người mãnh liệt.

Lần này, anh ta muốn làm cho nhà họ Dương hoàn toàn biến mất khỏi Bắc Ninh, vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.

. . .

Vì lo cho Tống An Kỳ nên sau khi tan làm, Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu cùng đi tới nhà họ Tống.

"Sao hai cậu đến vậy?" Tống An Kỳ mở cửa thấy hai người, câu nói đầu tiên là đây.

Ứng Tiêu Tiêu giả vờ không vui trợn mắt nhìn cô: “Sao à? Cậu không chào đón bọn tớ sao?"

"Không phải mà, chỉ là không ngờ hai cậu sẽ tới."

Tống An Kỳ vừa cười vừa nói, xoay người đi vào phòng bếp.

Đối với Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu, nhà họ Tống cũng quen thuộc như phòng bếp nhà mình vậy.

Hai người họ đi vào phòng khách rồi ngồi xuống sofa.

Đường Ngọc Sở nhìn mọi thứ quen thuộc xung quanh, tuy quen thuộc là thế, nhưng thiếu đi chú Tống và dì Tống nên hơi vắng vẻ.

Tống An Kỳ đi ra khỏi phòng bếp, trong tay có thêm mấy chai Coca.

Đưa đồ uống cho Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu, sau đó thì ngồi xuống sofa đối diện hai người họ.

"Tử Dục còn chưa tới sao?" Đường Ngọc Sở vừa mở nắp chai Coca vừa hỏi.

"Anh ấy nói tối nay có việc, chắc phải rất muộn mới về được."

"Về?" Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày: “Hai người ở chung à?"

"Đâu có. Cậu nghĩ đi đâu đấy?" Đường Ngọc Sở tức giận liếc cô ta: “Chỉ là khoảng thời gian này hơi đặc biệt nên anh ấy giúp đỡ An Kỳ thôi."

"À." Ứng Tiêu Tiêu ngại ngùng nói, sau đó thì nói với Tống An Kỳ: “Sở Sở cũng nói chuyện của chú Tống và dì Tống với tớ rồi. Nếu cần tớ giúp đỡ thì cứ nói, đừng ngại."

Tống An Kỳ mỉm cười: “Ừ, tớ biết rồi."

Nhìn hai người họ, trong lòng Tống An Kỳ cực kì cảm động, hai người họ đối xử với cô tốt quá, trước giờ vẫn thế.