Sủng Vợ Lên Trời

Chương 279




Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đi ra khỏi phòng vệ sinh, Lăng Cẩm lập tức gào lên với hai người họ: “Chị dâu, chị dâu tư, mau tới đây."

Chị dâu tư?

Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, đây là đang gọi cô đấy à?

Đường Ngọc Sở nhìn ra sự nghi ngờ của cô bèn cười chễ giễu nói: “Đúng rồi, người A Cẩm đang gọi là cậu đó. Cảm thấy rất không quen đúng không?"

"Đúng là không quen."

"Nghe lâu thành quen thôi." Đường Ngọc Sở kéo cô đi về phía mấy người đàn ông.

Chỉ thấy Lục Thanh Chiêu bất mãn vỗ đầu Lăng Cẩm, miệng lẩm bẩm: “Bảo cậu đừng có gọi là chị dâu tư rồi, thế mà cậu còn gọi chị dâu tư, ai bảo kêu bậy bạ này!"

Vừa nghe là biết anh ta cũng không hài lòng khi Lăng Cẩm gọi Tiêu Tiêu là chị dâu tư, nói cách khác ở trong lòng anh ta không hề coi Tiêu Tiêu là bạn gái của mình.

Tất nhiên chuyện này cũng không thể trách anh ta được, dù sao hai người họ cũng chỉ đóng giả làm người yêu thôi.

Đường Ngọc Sở liếc nhìn Ứng Tiêu Tiêu rõ ràng hơi cô đơn, sau đó cao giọng nói: “Sao nào? Thanh Chiêu à, A Cẩm gọi Tiêu Tiêu là chị dâu tư thì không đúng sao?"

Nghe thế, tay Lục Thanh Chiêu đang vỗ đầu Lăng Cẩm cứng đờ, anh ta quay đầu nhìn cô, môi mấp máy, hơi lúng túng giải thích: “Chị dâu à, đây là em sợ Tiêu Tiêu xấu hổ đó. Dù sao thì em và cô ấy cũng chỉ là người yêu thôi chứ chưa kết hôn, A Cẩm gọi sớm quá, không thích hợp."

"Thế à?" Đường Ngọc Sở kéo Ứng Tiêu Tiêu tới ngồi xuống, sau đó cô như cười như không nhìn Lục Thanh Chiêu chằm chằm: “Thanh Chiêu à, nói thế là cậu không định cưới Tiêu Tiêu sao?"

Không chỉ có Lục Thanh Chiêu, mà ngay cả những người khác cũng cảm giác được khi cô hỏi ra câu này, giọng điệu ác liệt, ánh mắt khi nhìn Lục Thanh Chiêu cũng lạnh lùng.

Lần này Lục Thanh Chiêu không biết nên trả lời thế nào, rõ ràng quan hệ của anh ta và Ứng Tiêu Tiêu chỉ là giả, nhưng sao anh ta có thể nói công khai ở đây chứ? Thế chẳng phải là làm cho Ứng Tiêu Tiêu mất mặt hay sao?

Khi anh ta không biết làm sao, Ứng Tiêu Tiêu lên tiếng nói thay anh ta: “Sở Sở, được rồi đó, Thanh Chiêu nói cũng không sai, dù sao bọn tớ cũng chưa kết hôn, gọi chị dâu tư thì sớm quá."

Đúng là để ý Lục Thanh Chiêu mà.

Đường Ngọc Sở thâm thúy nhìn cô, Ứng Tiêu Tiêu mất tự nhiên nhìn sang một bên.

"A Cẩm à, sau này cứ gọi là chị dâu tư đi, đừng nghe lời Lục Thanh Chiêu." Đường Ngọc Sở nói với Lăng Cẩm như thế, nếu phải giúp Tiêu Tiêu thì đầu tiên cứ giúp từ chỗ này.

Tuy chỉ là xưng hô mà thôi, nhưng nó thể hiện ý nghĩa không nhỏ.

"Nhưng mà..." Lăng Cẩm cẩn thận nhìn Lục Thanh Chiêu.

Lục Thanh Chiêu khổ mà không nói ra được: “Cứ nghe chị dâu đi."

Gọi thì gọi, dù sao cũng không rơi mất miếng thịt nào.

Thẩm Thanh Thu và Sở Ngạn Lâm không hiểu chỉ là một cách xưng hô thôi thì có gì phải để ý, nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng nhìn mọi chuyện xảy ra.

Lục Triều Dương cũng lẳng lặng nhìn như bọn họ, nhưng ánh mắt lại nhiều thêm sự nghiền ngẫm.

Sau đó, mấy người bọn họ chơi đùa đến sắp 12 giờ mới rời khỏi câu lạc bộ, mỗi người trở về nhà của mình.

Trên đường về nhà, Lục Triều Dương chuyên tâm lái xe, chơi đùa đến muộn thế này nhưng tinh thần của Đường Ngọc Sở vẫn rất tốt. Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, ngắm nhìn cảnh đường phố lấp ló bên ngoài qua cửa kính xe.

Đêm đã khuya, hàng quán đã đóng cửa, trên đường chỉ có lác đác vài người, cởi bỏ lớp áo ồn ào náo nhiệt, chỉ còn lại sự yên tĩnh vắng vẻ.

Lục Triều Dương nghiêng đầu nhìn cô, sau đó sau: “Chuyện của Thanh Chiêu là sao thế?"

Nghe anh hỏi chuyện này, Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn anh, trầm ngâm một lúc mới nói: “Là đóng giả làm người yêu đó."

Lục Triều Dương nhíu mày, đáp án này cũng không quá bất ngờ.

Đường Ngọc Sở biết anh đã đoán được quan hệ thật sự giữa Lục Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu từ lâu, vì thế cô nói tiếp: “Chú Ứng bảo Tiêu Tiêu đi xem mắt, nhưng Tiêu Tiêu không muốn nên đã nghĩ ra cách này."

Lục Triều Dương không nhịn cười được: “Vậy thì đầu óc của cô ấy rất thông minh đấy."

"Đúng là rất thông minh, nhưng cũng rất hồ đồ." Đường Ngọc Sở thở dài.

"Sao lại nói thế?"

"Bởi vì Tiêu Tiêu thích Thanh Chiêu."

Giọng nói của cô nghe hơi buồn rầu. Lục Triều Dương quay đầu nhìn cô: “Tiêu Tiêu thích Thanh Chiêu không phải bình thường sao? Sao nhìn em như không vui lắm vậy?"

"Tất nhiên là không vui rồi." Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Như anh đã nói, Thanh Chiêu quá thích chơi, căn bản không muốn ổn định. Tiêu Tiêu thích cậu ấy cũng được thôi, thế mà còn để cậu ấy đóng giả làm bạn trai mình, đó không phải là tự tìm khó chịu cho mình sao?"

Biết cô lo lắng cho bạn thân của mình, Lục Triều Dương vươn tay xoa đầu cô, dịu dàng động viên nói: “Đừng suy nghĩ nhiều thế, cứ thuận theo tự nhiên, chuyện tình cảm khó nói lắm, có lẽ Thanh Chiêu cũng thích Tiêu Tiêu."

"Khó lắm!" Đường Ngọc Sở lại nặng nề thở dài: “Được rồi, nghe lời anh, thuận theo tự nhiên vậy."

Lục Triều Dương cười: “Thật ra bây giờ bà xã nên lo lắng về chuyện... thua xúc xắc nhiều lần như thế, em định lấy gì bồi thường anh đây?"

Ôi, lo lắng cho Tiêu Tiêu rồi lại quên mất chuyện này.

Gương mặt cô lập tức tràn đầy nụ cười: “Vậy anh Lục muốn gì nhỉ?"

"Em."

Một chữ đơn giản nói rõ tất cả.

Suy nghĩ của Đường Ngọc Sở thay đổi nhẹ, gương mặt thanh tú nóng lên, vờ bình tĩnh nói: “Được thôi, em nói được làm được."

Lục Triều Dương quay đầu nhìn cô, ánh sáng trong xe hơi mờ, nhưng ánh mắt anh lại rất sáng, làm cho cô không khỏi kinh hãi.

Chỉ nghe anh nói: “Bà xã giữ lời, anh rất vui lòng."

Nói xong, cô cảm giác tốc độ lái xe trở nên nhanh hơn.

Chiếc Maybach màu đen lao nhanh trên quốc lộ vắng vẻ, bụi bay mù mịt, nhảy nhót dưới ánh đèn đường.

. . .

Sau đó, Đường Ngọc Sở mới biết việc giữ chữ tín của mình đã gây ra biết bao "đau đớn" cho bản thân.

Một buổi tối, cô không biết đã bị giày vò mấy lần, cuối cùng cô uể oải xin tha, tên cầm - thú nào đó mới có lòng tốt bỏ qua cho cô.

Vì lần yêu này mà dẫn đến hôm thứ hai, phải trở lại tháng ngày đi làm, cô đã ngủ quên nên bỏ lỡ hơn nửa ngày làm.

Vừa tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã không ai, cô gắng gượng cơ thể đau nhức mà ngồi dậy, trong lòng mắng người nào đó mấy trăm lần.

Lúc này người nào đó hết sức thỏa mãn đang mặt mày hớn hở tổ chức cuộc họp hàng tuần theo thường lệ.

Giám đốc các bộ phậm thấy Tổng Giám đốc hoàn toàn không còn sự nghiêm túc và lạnh lùng như bình thường mà cả người dịu dàng đi nhiều, ngay cả đôi môi mỏng luôn mím chặt cũng nở nụ cười.

Tổng Giám đốc không bình thường!

Trong lòng mỗi người đều nghĩ thế nên không khỏi hơi bất an, bắt đầu lo lắng đây có phải là triệu chứng trước cơn giận của Tổng Giám đốc hay không.

Chỉ có Tô Lân là biết chuyện gì xảy ra, anh ta nhìn Lục Triều Dương, nhịn lại cơn xúc động trợn trắng mắt, trong lòng oán thầm, Tổng Giám đốc ơi là Tổng Giám đốc, anh thế này là muốn nói cho người cả thế giới biết rằng cuộc sống hôn nhân của anh quá nhiều hạnh phúc hay sao?

Xem đi, nụ cười trên môi cũng sắp không giấu được nữa rồi.

Giám đốc các bộ phận của Hoàng Đình hoang mang bất an trước sự thay đổi của Tổng Giám đốc, còn Đường Ngọc Sở thì sao, đang kéo lê thân thể đau nhức ra khỏi phòng tắm.

Mỗi lần khó khăn đi một bước, trong lòng sẽ mắng to Lục Triều Dương là "cầm - thú".

Hôm nay anh về nhà, cô chắc chắn không cho anh sắc mặt tốt.