*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này đối phương đã trở thành Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch ít nhiều cũng có chút khó chịu, đánh nói một cách dứt khoát, “Mộ Bắc Ngật, nếu là anh vậy tôi nói thẳng luôn, tôi muốn h “Bây giờ đã muộn lắm rồi” Không đợi cô nói hết, Mộ Bắc Ngật đã lên tiếng ngắt lời cô.
Ngón tay anh gõ lên bàn làm việc, nói qua điện thoại, chẳng thích đáng chút nào.
Nhưng Cố Tiểu Mạch lại cảm thấy Mộ Bắc Ngật đang đào hố cho cô nhảy vào…
Cố Tiểu Mạch sững sờ, sau đó nghe thấy giọng nói dịu dàng của Mộ Bắc Ngật, “Hoặc là, nếu bây giờ cô muốn gặp tôi, tôi cũng..” không ngại đâu, còn chưa nói xong Cố Tiểu Mạch đã tắt điện thoại.
Mộ Bắc Ngật nghe tiếng tút tút, tâm trạng bỗng vui lên.
Mộ Bắc Ngật ở phòng làm việc suốt đêm, sau một đêm, lúc Mộ Bắc Ngật đứng dậy vẫn còn cảm nhận rõ sự đau rát ở sống lưng, anh mím chặt môi.
Anh liếc nhìn Cố Lan Tâm một cái, có suy nghĩ gì đó, anh không từ chối.
Vừa sáng ra, trong lòng Cố Tiểu Mạch đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định cắn răng đi tìm Mộ Bắc Ngật nói chuyện.
Những lời cô nói, chẳng lọt vào tai anh nấy một chữ.
Trước khi đi, Cố Tiểu Mạch vẫn không quên nhắc nhở Nám Nám ở nhà một mình phải cẩn thận, thật không ngờ, Nám Nám lại vô cùng vui mừng tiễn Cố Tiểu Mạch, cứ như cô đi tìm ông chú lợi hại là một việc cực kì vui mừng vậy.
Cố Tiểu Mạch thở dài, Nám Nám à, rốt cuộc con thích ông chú lợi hại nhiều như thế nào chứ? Thích đến mức Mami có chút ghen tị rồi đó.
Cố Tiểu Mạch không phải là chưa từng hỏi Nám Nám, chỉ là lần nào Nám Nám cũng trả lời: “Ông chú lợi hại là một người tốt” Trước khi đi Cố Tiểu Mạch cầm theo một lọ thuốc.
Cô bắt xe đến Mộ Thị, cô đến lúc Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm vừa mới rời khỏi công ty.
Mộ Bắc Ngật không ở công ty??
Cố Tiểu Mạch lôi điện thoại ra gọi cho Dịch Bách, lúc này Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm đang ngồi trên xe, cô ra nỗ lực tìm chuyện để nói, một cuộc điện thoại gọi đến phá vỡ “tình nồng ý ngọt” giữa hai người họ.
Điện thoại vang lên, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn, Cố Lan Tâm quan sát thái độ của Mộ Bắc Ngật, lúc này nhìn thấy nụ cười trên môi anh, sắc mặt cô ta bỗng cứng đờ, đang định tiến lại gần Mộ Bắc Ngật, nhìn điện thoại trong tay anh.
“Bắc Ngật, sao thế?” Mộ Bắc Ngật phản ứng rất nhanh, anh lặng lẽ cất thoại vào túi áo, “Không có gì, số điện thoại rác gọi đến: Cố Lan Tâm nheo mắt, Bắc Ngật, anh chắc chứ? Anh sẽ cảm thấy vui mừng vì một số rác gọi đến sao?
Hai người đều mang tâm trạng trong lòng đi đến nhà hàng mà Cố Lan Tâm thích ăn nhất, Cố Lan Tâm gọi những món mà mình thích ăn nhất, Mộ Bắc Ngật ngồi đối diện với cô ta, ngón tay bất giác sờ vào túi áo.
Hình như chỉ cần Cố Tiểu Mạch có chút gần gũi với anh thì tâm trạng của anh sẽ tốt lên.
Cố Tiểu Mạch gọi điện nhưng không ai nghe máy, đành tạm thời rời khỏi tòa nhà Mộ Thị.
Lọ thuốc trong túi xách vẫn chưa được tặng đi.
Cô không về nhà luôn, bởi vì lần trước nấu ăn thất bại, Cố Tiểu Mạch lựa chọn đi mua chút đồ ăn về cho Nám Nám.
Cô bắt taxi đến trung tâm thành phố, mua bánh gato mà Nám Nám thích ăn, sau đó men theo con đường kinh doanh sầm uất để tìm đồ ăn tối.
Sắc trời dần tối xuống, Cố Tiểu Mạch vừa tính toán thời gian vừa nhìn ngắm các nhà hàng xung quanh.
Vị trí của Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật gần với cửa sổ, ngón tay Mộ Bắc Ngật không ngừng gõ lên bàn ăn.