Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc (Cố Tiểu Mạch)

Chương 73




Cố Tiểu Mạch giơ tay ra giả vờ dẫn dụ Nám Nám, “Nám Nám, Mami đương nhiên sẽ cảm ơn Mộ Bắc Ngật, nhưng Mami không có số điện thoại của ông chú lợi hại, Nám Nám, con đưa tờ giấy đó cho Mami, Mami gọi cho ông chú lợi hại”

Nám Nám bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng lùi về phía sau một bước, ánh mắt “biết tỏng” nhìn Cố Tiểu Mạch, chu môi lên, “Nấm à, có phải mẹ muốn thu tờ giấy của Nám Nám không? Nám Nám không đưa cho Nấm đâu, nếu Nấm muốn thì tự đi mà lấy”

Tờ giấy đó nhưng cục cưng của Nám Nám, cô bé muốn từng giờ từng phút nấu cháo điện thoại với ông chú lợi hại, may quá, ông chú lợi hại không thấy cô bé phiền toái, vui quá đi mất thôi!

Cố Tiểu Mạch không đạt được mục đích, nhưng lại không nhẫn tâm gò ép Nám Nám, chỉ có thể mặc kệ.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Cố Tiểu Mạch nằm trên giường thở dài, lôi điện thoại ra, từ danh bạ tìm số điện thoại của Dịch Bách, ngón tay lướt đi lướt lại trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi một tin nhắn cho Dịch Bách.

“Dịch Bách, tôi là Cố Tiểu Mạch, tôi muốn nhờ anh chuyển lời đến Mộ Bắc Ngật, từ chối trường học đó, Nám Nám sẽ không đến đó học đâu, được không?”

Lúc này Mộ Bắc Ngật vẫn đang ngồi ở phòng làm việc xử lí tài liệu, dạo này Dịch Bách đang bận thu mua xí nghiệp bách hóa, từ sáng đến tối, giờ này vẫn không thấy bóng dáng đâu cả.

Tiếng tin nhắn “ding ding” vang lên cắt đứt suy nghĩ của Mộ Bắc Ngật, anh vốn chỉ định liếc nhìn một cái, nhưng không ngờ đó là tin nhắn của Cố Tiểu Mạch.

Từ buổi tối hôm đó, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.

Nhưng Cố Tiểu Mạch luôn cho rằng đây là số điện thoại của Dịch Bách khiến Mộ Bắc Ngật không vui chút nào, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ngón tay thon dài cầm điện thoại lên, nhìn nội dung tin nhắn.

Sau khi Mộ Bắc Ngật đọc xong tin nhắn, ánh mắt u ám, anh nhíu mày, hơi lạnh trên người lan tỏa ra xung quanh.

Từ chối trường học?

Với sự quan tâm của Cố Tiểu Mạch dành cho Nám Nám, cô hận không thể tìm trường tốt nhất cho Nám Nám, Mộ Bắc Ngật không ngờ cô lại từ chối.

Mộ Bắc Ngật hít sâu một hơi, không chút do dự trả lời tin nhắn. “Chuyện này cần đến công ty thương lượng với Sếp.” Mộ Bắc Ngật bắt chước giọng điệu của Dịch Bách, rõ ràng mới rời đi lúc sáng, nhưng đến tối, sống lưng vẫn còn đau, bất giác nhớ đến người phụ nữ mạnh mẽ như rồng như hổ, đến bản thân mình cũng không nhận ra, anh rất muốn gặp cô.

Sau khi trả lời tin nhắn, Mộ Bắc Ngật không có tâm trạng xem tài liệu trong tay nữa, đôi mắt lãnh đạm trông có vẻ đang chăm chú nhìn tài liệu nhưng thật ra tâm tư của anh không hề ở đây.

Phòng làm việc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy chiếc kim rơi xuống đất, Mộ Bắc Ngật chốc chốc lại nhìn về phía chiếc điện thoại, nhưng nó vẫn không có chút động tĩnh gì cả.

Càng đợi thì tâm trạng của Mộ Bắc Ngật lại càng buồn bực khó chịu, cô không muốn gặp anh như vậy sao?

Sự thật là, sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Dịch Bách, cho dù cô đã đoán trước được điều đó, nhưng khi nghĩ đến phải đi gặp Mộ Bắc Ngật, cả người Cố Tiểu Mạch đều kháng cự.

Chân Cố Tiểu Mạch kẹp chăn, đung đưa trên giường, muốn mặc kệ không trả lời tin nhắn, giống như một con đà điểu co người lại trong trứng, lúc cô đang chần chừ do dự không biết làm gì, bỗng ngón tay chạm vào điện thoại bấm nút gọi đi.

Đợi đến lúc cô phản ứng lại, đầu dây bên kia đã nhấc máy rồi.

Hai mắt Cố Tiểu Mạch mở to, may mà đối phương là Dịch Bách, Cố Tiểu Mạch như một con cá chép ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói một tiếng, “Dịch Bách?” Mộ Bắc Ngật xoa ấn đường, nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Cố Tiểu Mạch truyền đến, anh có chút nhớ nhung.

Cố Tiểu Mạch đợi mãi không thấy Dịch Bách trả lời, lại thăm dò hỏi một câu, “Dịch Bách? Tôi có thể không đi gặp anh ta không?

Anh nói giúp tôi một tiếng đi, bảo anh ta rút lại đi, hai chúng tôi không ai nợ nần ai cả, kiểu bố thí này tôi không cần, Dịch Bách, xong chuyện tôi mời anh một bữa, được không?

Nghe giọng cầu xin của Cố Tiểu Mạch, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh đi rất nhiều, cô đúng là… ở trước mặt người đàn ông khác có thể tự nhiên như thế, chỉ có ở trước mặt anh là hung dữ lời lẽ ghê gớm.

Mộ Bắc Ngật cắn chặt răng, giọng trầm xuống: “Bố thí?” Chỉ một tiếng thôi đã khiến Cố Tiểu Mạch tim đập thình thịch, đợi chút, mẹ nó! Đây chẳng phải là giọng của Mộ Bắc Ngật sao?

Cố Tiểu Mạch vội vàng nhìn điện thoại, sắc mặt tối sầm, “Mộ Bắc Ngật? Đây không phải điện thoại của Dịch Bách sao?” “Cậu ta đang ở nhà vệ sinh” Mộ Bắc Ngật ngồi ở trong căn phòng yên tĩnh, tối tăm, nói những điều nhảm nhí.