Sủng Thê Như Mệnh

Chương 51




Khi tin tức về Thụy Vương phi khó sinh được truyền ra, gần như ánh mắt toàn bộ người trong kinh thành đều tập trung vào phủ Thụy vương, muốn xem kết quả sẽ thế nào.

Mặc dù A Uyển không biết những người bên ngoài đang nghĩ gì, nhưng khi biết được sự lo lắng của Công chúa, trong lòng nàng cũng hiểu rằng mọi người đều do Vệ Huyên xui xẻo. Điều này khiến A Uyển thở dài, chắc chắn mấy năm nay đứa trẻ bướng bỉnh này đã quá nghịch ngợm rồi, một tay kéo thù hận đầu đời cũng thích hợp, ai cũng cho rằng người mẹ kế Thụy Vương phi này quá hèn nhát, nếu không chịu được sẽ lại để Thụy vương lấy một người vợ khác lợi hại hơn, đến lúc đó sẽ kiểm soát đứa con hung hãn này gào khóc mới tốt.

Trong lòng A Uyển cũng nghĩ Thụy Vương phi bây giờ thật sự là người tốt, hi vọng nàng có thể sống sót, chẳng qua là phụ nữ sinh con, ở nơi này với kỹ thuật y học lạc hậu, thật giống như đi một vòng qua Quỷ Môn quan, thật sự là không tiện nói ra, không biết ở đây đã có bao nhiêu phụ nữ chết vì rào cản sinh con.

Bởi vì hôm nay Vệ Huyên không đến, A Uyển cũng không có tin tức rõ ràng, tất cả những gì nàng có thể biết đều là từ chỗ mẹ Công chúa, những thứ khác chỉ có thể lo lắng trong lòng.

Mà lần này Thụy Vương phi khó sinh, ba ngày liền mới sinh được.

Vệ Huyên ngồi ở chòi nghỉ mát trong viện Tùy Phong, phía sau là một đóa hoa mộc lan lặng lẽ nở rộ. Những bông hoa mộc lan trắng điểm xuyết trên cành, thánh thiện xinh đẹp, tô điểm cho cậu bé ngồi dưới gốc cây, chiếu rọi lên chiếc áo choàng đỏ thẫm, càng tôn lên gương mặt đẹp như tranh vẽ kia của cậu bé.

Vệ Huyên khép lại sách cuộn trong tay, một đôi mắt tối đen như hai đầm nước lạnh, tùy ý để gió lạnh khẽ thổi bay tay áo hắn, nhẹ giọng hỏi: "Cứu được chưa?"

An ma ma khuôn mặt đầy mệt mỏi, trong mắt phiếm tơ máu, nói: “Thế tử yên tâm, cứu được rồi. Chỉ là……”

Nhớ lại ba ngày nay, An ma ma chỉ cảm thấy như khó khăn cả một đời vậy, không biết vì sao Thế tử lại phải muốn cứu Vương phi, dù sao Thế tử cũng chưa từng nhìn thẳng vào Vương phi, tuy là mẹ kế nhưng cũng không có quan hệ mẹ con gì cả, chỉ là duy trì vẻ ngoài bình yên thôi. Lần này Vương phi gặp phải chuyện khó sinh, Thế tử thậm chí còn sẵn sàng lấy một củ nhân sâm ngàn năm tuổi từ kho riêng của mình để nối tiếp sinh mệnh của nàng, đó là đồ thậm chí không có ở trong cung, mà nó là do lão phu nhân của phủ Uy Viễn Hầu lén lút đưa cho hắn.

Nếu không có củ nhân sâm nối tiếp sinh mệnh, chắc chắn lần này Thụy Vương phi sẽ không thể qua khỏi.

“Chỉ cái gì?” Vệ Huyên hỏi.

An ma ma thở dài, nói: "Chỉ là lần này Vương phi gặp phải đại nạn trong lúc sinh nở, không chỉ tổn hại đến sức khỏe, nô tì sợ rằng... sức khỏe của Vương phi sẽ yếu hơn bình thường, sẽ ốm đau thường xuyên."

Nghe vậy, Vệ Huyên không khỏi nhíu mày, thì ra nữ nhân sinh con là chuyện kinh khủng vậy sao? Hay vốn là hắn đã níu kéo người không thể sống tiếp ở nhân gian lại, vì vậy khiến cho đối phương phải trả giá đắt?

Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn lại thêm vài phần âm u.

Nhìn thấy dáng vẻ u ám của hắn, trong lòng An ma ma có vài phần không chịu nổi, chỉ cảm thấy tiểu chủ tư hơn một năm trở lại đây càng ngày càng uy nghiêm, có lúc chỉ ngồi một chỗ, khí thế đó khiến người ta khó thở, ai mà nhát gan có khi đã ngất không chừng. Nhưng bà lại không biết đây là Vệ Huyên của kiếp trước, trên chiến trường chém gϊếŧ hỗn độn, gϊếŧ chết và bị gϊếŧ là chuyện thường, muốn sống sót thì chỉ có không ngừng gϊếŧ người, đã nhiễm phải tà khí máu tanh, khắc sâu vào xương tủy căn bản không thể nào quên. Mặc dù bình thường đã thu liễm, nhưng khi ở một mình lại vô tình để lộ ra ngoài.

“Bà đã vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, về sau chuyện của mẫu phi không cần bà lo nữa.”

Nghe những lời của Vệ Huyên, An ma ma biết hắn muốn mình quay lại viện Tùy Phong, nhất thời vui vẻ ra mặt, mệt mỏi lau mồ hôi, cảm thấy vô cùng dễ chịu, vui mừng rời đi.

Vệ Huyên nheo mắt nhìn bóng lưng An ma ma rời đi, một lúc lâu sau mới nói: "Đi, chúng ta đi gặp đệ đệ mới chào đời."

Nói xong, liền dẫn Lộ Bình đến chính viện của phủ Thụy vương.

Đến chính viện, Vệ Huyên tình cờ thấy Thuỵ vương đang nói chuyện với hai Thái y, khi Vệ Huyên đến gần thì nghe Thái y nói về sức khỏe của Thụy Vương phi, giống như An ma ma nói, Thụy Vương phi đã sinh hạ thành công, nhưng không chỉ tổn hại đến sức khỏe, mà còn sợ rằng sức khỏe của Vương phi về sau sẽ trở nên yếu hơn bình thường, cần phải nghỉ ngơi để hồi phục.

Vệ Huyên nhìn phụ thân, thấy hắn chỉ nhíu mày, không nói lời nào, bèn sai người đưa Thái y ra ngoài.

Thụy vương quay lại, thấy con trai mình đến, mệt mỏi nói: “Sao con lại ở đây?” Ba ngày này cũng đã khiến hắn đủ mệt rồi. Dù việc sinh nở của nữ nhân không liên quan gì đến hắn, nhưng dù sao đó cũng là Vương phi của hắn, sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra với nàng, lúc đó hắn thực sự trở thành kẻ khắc thê.

“Đến gặp đệ đệ!” Vệ Huyên nói thẳng.

Thụy vương nghe mà vui mừng khôn xiết, đưa tay ra xoa xoa đầu, cười nói: "Đến thăm đệ đệ làm gì? Không phải con muốn gây sức ép với đệ đệ của con hả?" Hành vi của con trai mình như nào Thụy vương biết rất rõ, thấy hắn vội vàng tới đây, còn tưởng rằng hắn đang nghĩ tới những lời đồn đại lúc trước, sợ đứa nhỏ này cướp đi địa vị của mình, “Con yên tâm đi, cho dù bổn vương có thêm con trai, cũng không bỏ rơi con được đâu! "

Vệ Huyên chế nhạo: "Điều đó chưa chắc đã đúng, nếu tìm được một nữ tử tâm đầu ý hợp, có con với nàng ta, nói không chừng là quên con luôn."

“Cái tên này!” Thụy vương bực bội vì lời chế nhạo của hắn, “Ngươi là con của lão tử, cho dù lão tử không thương ngươi thì cũng nể mặt mẫu thân đẻ ra ngươi, cho dù ngươi làm chuyện gì bổn vương cũng đều bảo vệ ngươi. ”Hắn vừa nói, lông mày vừa toát ra một tia giận dữ.

Vệ Huyên chấn động, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Hóa ra là như vậy!

Mặc dù đã biết câu trả lời từ lâu, nhưng bây giờ nghe lại thấy thật mỉa mai. Cách mà Thụy vương muốn bảo vệ hắn lại chính là đuổi hắn ra khỏi kinh thành, khiến hắn cả đời không được quay lại, đầu của nam nhân này khác hẳn người thường, cũng không biết sau khi tin hắn chết trận ở kiếp trước liệu có khiến người cha này hối hận hay không?

Đứa bé được xếp vào sương phòng sát vách phòng ngủ chính của chính viện, có sắp xếp nha hoàn và bà vú chăm sóc, khi hai cha con đi qua, đứa bé vừa uống xong sữa rồi tiếp tục ngủ.

Vệ Huyên nhìn đứa bé sơ sinh quấn trong cái bọc, thấy khuôn mặt nhăn nheo đỏ hồng kia, nói: "Quá xấu!"

Thụy vương cười nói: "Đừng chê đệ đệ con xấu, lúc mới sinh ra con cũng không đẹp hơn bao nhiêu đâu, trẻ sơ sinh đều như vậy cả, sau này lớn lên chút là nhìn bình thường ngay. Nhìn đệ đệ con xem, nhìn có giống con không?" Vì muốn để đứa con cả có cảm giác làm ca ca, Thụy vương nhìn cũng không thèm liền nói những lời dối lòng.

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn hắn, tự hỏi không biết hắn còn có thể ngốc hơn được nữa không?

Thụy vương bị hắn nhìn đến xấu hổ, lại nhìn đứa con trai mới sinh của mình, khuôn mặt dúm dó kia không thể biết được nó thực sự giống ai, đành nói với con trai mình: “Dù sao đi nữa thì cũng là đệ đệ của con, sau này phải chăm sóc đệ đệ cho tốt, đừng ức hiếp như với người khác, hãy học cách tôn trọng huynh đệ đi. "

“Nếu hắn nghe lời thì chăm sóc, còn không thì vứt đi!”

“Hỗn láo!” Thụy vương tức giận định đánh hắn.

Vệ Huyên không chút sợ hãi, ngẩng mặt lên, dáng vẻ bướng bỉnh muốn chết. Khi Thụy vương nhìn thấy khuôn mặt này, trái tim mềm nhũn ra, chỉ biết nghiêm khắc xoa đầu rồi buông tha cho hắn.

Đối với đứa con trai này, hắn không nỡ đánh mắng, cũng không nỡ ép buộc, tuy rằng hắn biết buông thả như vậy là sai trái, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn giống với thê tử đã mất, lòng hắn liền mềm nhũn, cứ để hắn lớn lên bướng bỉnh như vậy. Mặc dù đứa con này của hắn có khả năng về sau sẽ trở thành một kẻ xấu xa chuyên gây họa trong kinh thành, nhưng Thụy vương nghĩ rằng khi còn sống hắn cứ làm việc chăm chỉ, ra sức bảo vệ hắn ta nhiều hơn nữa. Ngay cả khi đó là một đứa nhỏ ương bướng, hắn cũng đành chấp nhận.

Chỉ hy vọng cả đời này con trai không lo lắng điều gì!

Thụy vương thở dài, xoa trán rồi bỏ đi, để lại bà vú đứng đó run rẩy nhìn chằm chằm, sợ rằng hỗn thế ma vương trong truyền thuyết sẽ không vui, không buông tha cho một đứa trẻ sơ sinh.

Vệ Huyên không để ý đến sự hoảng sợ của bà vú, ghé sát vào người đệ đệ xấu xí của mình rồi xem xét, rồi lại tặc lưỡi chê bai.

Nếu kiếp trước có chuyện gì hắn không thể buông bỏ, thì đó chính là đệ đệ ngốc này, không biết đã dạy dỗ hắn nhiều như vậy, sau này có đạp nữ nhân họ Thôi kia nằm lên đất hay không.

Kiếp trước, nữ nhân họ Thôi kia giả vờ làm người hiền lành một thời gian, nhưng sau khi có con lại không thèm để ý đến hai người con Lý thị sinh ra. Khi đó Vệ Huyên đã lớn, lại là một vị bá vương bất cần đời, Thôi thị kia chưa bao giờ được lòng hắn, chỉ có thể ở dưới không dám làm trái ý hắn, nhưng hai đứa con Lý thị thì khác, thiếu chút nữa bị Thôi thị nuôi thành vô dụng, về sau vẫn là hắn đè áp chế vẻ kiêu ngạo của Thôi thị, trực tiếp đưa hai đứa con Lý thị vào viện Tùy Phong của mình và nuôi dưỡng chúng, đến mức chúng rất thân thiết với hắn, đuổi cũng không đi.

Nghĩ đến đây, Vệ Huyên không khỏi bật cười, dù có nghèo túng thì Thôi thị cũng không bao giờ đánh bại được hắn, cho nên kiếp này đừng nghĩ sẽ có được cái gì.

Sau khi ngắm nhìn đệ đệ xấu xí vừa chào đời của mình, Vệ Huyên cuối cùng cũng hài lòng trở về viện Tùy Phong.

*****

Vào ngày lễ tắm ba ngày của Nhị thiếu gia vừa mới sinh của phủ Thụy vương, A Uyên đã cùng phụ mẫu đến phủ dự lễ.

Xe ngựa vừa đến cổng phủ, Vệ Huyên đã nhận được tin báo, sau đó dưới ánh nhìn của mọi người, hắn vui vẻ đưa tay ra nhấc bổng A Uyển khỏi xe.

Mặc dù năm nay mới bảy tuổi, năm sau đã tám tuổi nhưng hắn đã cao lớn và mạnh mẽ hơn những đứa trẻ cùng lứa, vì luyện võ, trông hắn như một cậu bé chín, mười tuổi ôm một cô gái gầy, chắc chắn không có vấn đề gì.

Nhìn thấy hành động của Vệ Huyên, ánh mắt của phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi nhảy dựng lên, bởi vì bọn họ ở bên ngoài dù sao cũng không nói gì.

Và A Uyển được Vệ Huyên bế từ trên xe ngựa xuống, dù đã trải qua vài lần nhưng nàng vẫn run lên vì sợ hãi, lo lắng rằng hắn khiến mình ngã mất. Mặc dù khi được một cậu bé nhỏ tuổi hơn mình ôm xuống thật xấu hổ, nhưng nàng đã quen rồi, chỉ có thể thầm nghĩ rằng vẫn còn nhỏ.

“Biểu tỷ, nàng cuối cùng cũng đến rồi!” Vệ Huyên vui vẻ đi tới xoa xoa mặt A Uyển.

A Uyển quay mặt đi, duỗi tay muốn đẩy hắn, ôn nhu nói: "Kiềm chế chút đi!"

Vệ Huyên vui vẻ cười với nàng, sau khi để nàng xuống, hắn dắt tay nàng đến gặp phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi hành lễ.

Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười, như thể nàng chưa nhìn thấy hành vi thân mật của hai đứa trẻ, mặc dù trước đó La Diệp rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ đếm chúng đã có hôn ước, hai đứa cảm tình tốt hắn nên vui mừng mới phải chứ, vì vậy cũng cười khanh khách.

Bởi vì Trưởng Công chúa Khang Nghi và Phò mã đều mỉm cười, những người bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó đều ngạc nhiên, nhưng họ không thể hiện ra điều gì. Tuy nhiên, cảnh tường này cũng chứng thực tin đồn Thế tử Thụy vương có quan hệ tốt với Quận chúa Thọ An, mọi người không khỏi cảm thấy kinh ngạc, xem xét kỹ hơn, họ không biết Quận chúa Thọ An có điều gì tốt mà khiến tên tiểu ma vương khó tính này thích nàng đến như vậy, vì nàng mà cũng dám đánh cả Công chúa trong cung.

Vệ Huyên đương nhiên không thích người khác nhìn chằm chằm A Uyển, mặc kệ bọn họ, sau khi hành lễ với phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi xong liền kéo A Uyển vào phủ.

Đây là lần đầu tiên A Uyển đến phủ Thụy vương.

Tuy rằng năm ngoái nàng đã hồi kinh, nhưng vừa trở về liền bị bệnh, sau đó là mùa đông lạnh giá, cuối cùng là mùa xuân ấm áp, nhưng cũng vì Thụy Vương phi có tin vui, không có tâm tư tiếp đãi, cho nên đương nhiên không dễ dàng mà đến thăm, cho đến tận bây giờ.

Sau khi bước vào phủ Thụy vương, A Uyển không thể không cảm thán rằng Văn Đức Đế thực sự yêu thương đệ đệ ruột thịt này của mình, vì vậy phủ Thụy vương không chỉ được chọn ở một vị trí tốt - theo tin có được phủ Thụy vương vốn dĩ là một dinh thự bí mật của một vị Hoàng đế triều trước khi còn là Thái tử, về sau được tu sửa lại một lần trên nền vốn có, vô cùng sáng sủa đẹp đẽ.

Đây là lần đâu A Uyển tới phủ Thụy vương, Vệ Huyên vô cùng thích thú, vì hắn vẫn là một đứa trẻ, không cần suy nghĩ nhiều, liền dẫn A Uyển đến viện Tùy Phong của hắn chơi, cũng để muốn cho nàng xem nơi sau này nàng sẽ ở, nếu như nàng không thích chỗ nào, hắn còn biết đường sai thợ sửa thành hình dáng nàng thích.

——Nghĩ nhiều quá rồi!

“Thật là đẹp!” A Uyển không khỏi cảm thán.

Vệ Huyên lập tức trở nên vui vẻ, lông mày nhướn lên, "Nàng có thích không?"

“Thích chứ!” A Uyên đáp, một công trình cổ đẹp như vậy, so với hoàng cung điện đã cố định, đình đài lầu các, hành lang chín khúc, thật sự là quá đẹp, sao mà không thích cho được.

Không ngờ nàng vừa trả lời xong, thấy dáng vẻ Vệ Huyên quá vui sướng, A Uyển đột nhiên có dự cảm không lành, "Đệ đệ vui như vậy làm gì?"

Vệ Huyên dựa vào chiều cao của hắn cắn vào má nàng, cười nói: “Sau này nàng sẽ trở thành Thế tử phi của ta, đây sẽ là chỗ của nàng, nếu nàng thấy chỗ nào không thích cứ nói cho ta biết, ta sẽ sai thợ tới làm lại thành những gì nàng thích. "

A Uyển: “……”

Thấy A Uyển quay người bỏ đi, Vệ Huyên vội vàng kéo nàng lại và cũng không khó chịu vì bị nàng ném ra ngoài, thay vào đó hắn vươn tay ra ôm lấy vai nàng đi cạnh nàng khiến A Uyển thực sự yếu ớt. Đột nhiên phát hiện hôm nay Vệ Huyên hưng phấn hơn bình thường, không biết hắn đã gặp phải chuyện tốt gì.

“Thôi bỏ đi, chúng ta đi thăm đệ đệ của đệ nào.” A Uyển thực sự bất lực với tên Thế tử này.

"Nó thì có gì xem chứ? Một đứa bé xấu xí." Vệ Huyên lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn đi cùng nàng.

Còn chưa đến chính viện, liền nghe nói Trưởng Công chúa Khang Bình cũng đến thăm rồi, trong đó còn có mấy tỷ đệ Mạnh gia, họ nhanh chóng tụ họp lại.

“A Uyển cũng tới thăm em bé sao?” Mạnh Hân vui vẻ đi tới, kéo A Uyển với giọng nói đáng yêu.

Mạnh Vân lặng lẽ chào hỏi mọi người, sau đó khẽ nheo mắt, không cần mọi người để ý tới nàng. May mắn thay mọi người đã quen với tính khí của nàng, nếu không biết sẽ nghĩ nàng kiêu ngạo và coi thường người khác.

Mạnh Phong kề vai sát cánh với Vệ Huyên, thì thầm nói với hắn: "Biểu đệ, lần trước ta đã nghe đệ và dùng cách đệ dạy, khi ta vào cung thì Tam Công chúa không đến quấy rầy ta nữa, đệ thật lợi hại! ”Vừa nói hắn vừa dùng tay ra hiệu lợi hại với Vệ Huyên, cảm thấy biểu đệ này tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại mưu ma quỷ quái, thật không biết đầu óc hắn nghĩ thế nào.

Vệ Huyên liếc xéo hắn, bắt gặp đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia, cười nhạo: "Đừng quá vui mừng, chỉ là nhất thời thôi, trừ phi ngươi hủy dung nhan, nếu không nữ nhân đó sẽ không bao giờ chịu thua!"

Mạnh Phong nghe xong, sờ lên khuôn mặt mình rồi than ngắn thở dài mà nói, “Cũng hết cách, bề ngoài quá đẹp trai cũng là có tội sao!”

Hắn nói một câu nói nực cười như vậy, cũng là muốn làm sôi động bầu không khí, ai biết Vệ Huyên tự nhiên gật đầu nói: "Quả thật, nhìn thế này cũng có tội, hay đem hủy đi."

“Này!”

Trong khi nói cười, một vài đứa trẻ bước vào chính viện, vì Thụy Vương phi vẫn còn đang ở cữ, đến giờ vẫn chưa thể ra khỏi giường, nên mọi người không làm phiền nàng, mà đến thăm đứa bé vừa chào đời.

“Xấu quá đi!” Mạnh Hân nhíu mày.

A Uyển thò đầu vào nhìn, nhớ lại những đứa trẻ sơ sinh mà nàng đã thấy trong hai kiếp này, không nói gì cả. Phu thê Thụy Vương đều là sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ, nghĩ gì thì sau này con của họ vẫn trông rất đẹp. Thời xưa không có chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, họ đều là những mỹ nam, mỹ nữ chính gốc, không cần lo lắng về kiểu bố mẹ trông đều đẹp vì phẫu thuật thẩm mỹ nhưng lại sinh ra đứa con xấu xí.

Khi bọn họ đang soi mói về đứa bé, liền nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, rất nhanh ngay sau đó, Thụy vương đã dẫn Thái tử và Công chúa Thanh Ninh đến.

Khi nhìn thấy Thái tử, mọi người đều có chút kinh ngạc.

Tuy nhiên, với tình hình hiện tại của Thụy vương, việc hạ sinh con trai thứ hai, Thái hậu và Văn Đức Đế vô cùng vui mừng, và việc cử Thái tử đến để dự ``lễ là điều bình thường. Thái tử cũng hiểu rõ vị trí của Thụy vương trong lòng Văn Đức Đế, tình cảm tốt với Thụy vương, nên khi phụ hoàng sai huynh muội bọn họ đến, hắn cũng đồng ý.

“Huyên đệ, Phong biểu đệ, và cả các biểu muội Huệ An, Thọ An, Phúc An đều ở đây hết sao.” Thái tử nở một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, tuy là sức khỏe yếu ớt, nhưng cả người tràn đầy khí thế nghiêm nghị, phong thái quân tử.

Công chúa Thanh Ninh cũng gật đầu và mỉm cười với họ.

Mọi người lần lượt tiến lên hành lễ, Thái tử bước tới đỡ lấy Vệ Huyên, liếc mắt nhìn Mạnh Vân không chút lưu tình, nhìn nàng có vẻ trầm lặng, không giống như những cô nương khác thẹn thùng háo hức giành lấy sự chú ý của hắn khi nhìn thấy hắn. Nụ cười trên môi hắn lại sâu hơn vài phần.

“Thái tử ca ca cũng tới thăm đệ đệ sao?” Vệ Huyên hỏi.

Nghe thấy tiếng "Thái tử ca ca" này, ánh mắt A Uyển gần như nhìn chằm chằm vào hắn, không biết tên Vệ Huyên này ngoan như vậy từ lúc nào.

Thái tử gật đầu cười với hắn, từng cử chỉ hành động, từng từ từng chữ, tao nhã tự nhiên, tuy không có anh tuấn uy vũ như Tam Hoàng tử nhưng lại là có dáng dấp hào hoa phong nhã, dung mạo tuấn mỹ không ai bì kịp.

“Nhưng đệ đệ của đệ nhìn hơi xấu, Thái tử ca ca mà nhìn thì xin cũng đừng cười nhạo!”

Nghe được lời nhận xét trẻ con này, Thái tử liếc nhìn đứa bé trên giường, không khỏi nở nụ cười: “Trẻ con khi sinh ra đã như thế này, giống như Thanh Ninh vậy, mới sinh ra cũng nhăn nhó vậy, về sau lớn lên là hết thôi."

“Thái tử ca ca!” Công chúa Thanh Ninh giận dỗi hét lên.

Thụy vương hơi ngạc nhiên khi thấy đứa con nghịch ngợm của mình thân thiết với Thái tử như vậy, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài, cười nói: "Đừng nghe Diệp Nhi nói bậy, Thanh Ninh khi sinh ra đã rất đẹp rồi."

Công chúa Thanh Ninh lập tức cười rộ lên, ngọt ngào nói với Thụy Vương: “Vẫn là hoàng thúc biết nhiều hơn.”