Sủng Thê Như Mệnh

Chương 50




Ở chỗ A Uyển kiếm đủ yêu thương, nàng liên tục thúc giục Vệ Huyên quay về vương phủ.

Vệ Huyên phát hiện nếu mình tiết lộ một chút tình cảnh của bản thân, hoặc là thuyết phục một cách yếu đuối, A Uyển sẽ mềm lòng trấn an hắn, do hắn được voi đòi tiên yêu cầu này yêu cầu kia rất có kiên nhẫn. Vì phát hiện này, Vệ Huyên gần đây càng ngày càng thích ở trước mặt nàng giả làm đứa trẻ con.

Chỉ là vừa rời khỏi phủ Công chúa, sắc mặt hắn liền lạnh băng.

Lộ Bình và hai thị vệ đại nội yên lặng theo sát hắn, bọn họ đã sớm phát hiện tiểu chủ tử của mình trước sau người khác có hai mặt, quá quen rồi.

“Ngày mai tiến cung, ngươi đi tìm Thường Diễn, nói bản Thế tử không thích nhìn thấy Thôi thị nữ kia.” Vệ Huyên đột nhiên nói với Lộ Bình.

Lộ Bình đáp vâng một tiếng, trong lòng cân nhắc, nếu chủ tử không thích nhìn thấy Thôi thị nữ, vậy thì phải dạy dỗ nàng ta không xuất hiện trước mặt nữa. Lộ Bình làm tùy tùng hầu hạ bên cạnh Vệ Huyên, gần đây cũng thường theo Vệ Huyên tiến cung, đương nhiên cũng tính được thời gian Thôi thị nữ tiến cung, nàng ta là người có thủ đoạn, dĩ nhiên có thể lừa Thái hậu và Trịnh Quý phi cực thích nàng ta cùng bầu bạn, cùng với đó tình cảm giữa Trịnh Quý phi và Thái hậu cũng thân thiết rất nhiều, nhưng lại khiến Hoàng hậu nôn nóng đến độ khóe miệng đều nổi bọt hết lên.

Điều Hoàng hậu lo lắng nhất là Thái hậu xem trọng Trịnh Quý phi, thế cho nên ảnh hưởng đến địa vị của mình, liên lụy đến Thái tử và Công chúa Thanh Ninh cũng không tốt. Đừng quên dưới gối Trịnh Quý phi còn có ba đứa nhỏ, Tam Hoàng tử oai hùng tài giỏi, văn võ song toàn, có thói cũ còn sót lại của Tiên đế, không thể so sánh với Thái tử ốm yếu, khiến Hoàng hậu nôn nóng đến độ nóng hết ruột gan, hận không thể trực tiếp cho Trịnh Quý phi một mạch thành cát bụi.

May mắn Thái tử thông minh nhanh nhẹn, đoan chính như ngọc, rất có quan niệm độc đáo đối với việc triều chính, Văn Đức Đế tạm thời có chút vừa lòng đối với Thái tử, Công chúa Thanh Ninh cũng đoan trang, hiếu thuận biết quan tâm, Văn Đức Đế vì coi trọng hai đứa nhỏ, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở với sự vụng về ngu dốt của Hoàng hậu, tùy nàng ta tự do đi gây sức ép.

Lộ Bình tuổi tuy nhỏ, nhưng đôi câu vài lời lưu truyền từ trong miệng cung nhân ra cũng biết Hoàng hậu hầu như muốn thành trò cười của cả hậu cung, nếu không có Thái tử và Công chúa Thanh Ninh không chịu thua kém, chỉ sợ Hoàng hậu không biết đã sớm bị Trịnh Quý phi ép đến một góc trong cung ăn chay niệm phật rồi, thành một Hoàng hậu hữu danh vô thực.

Tuy rằng Hoàng hậu không không chịu thua kém, nhưng Lộ Bình lại càng không thích Trịnh Quý phi, nguyên nhân là chủ tử hắn cũng không thích Trịnh Quý phi, Lộ Bình đương nhiên là cùng căm thù kẻ địch với chủ tử, biết rõ Vệ Huyên không thích cô gái họ Thôi kia, nhưng Trịnh Quý phi vẫn là ba ngày hai lần triệu nàng tiến cung nói chuyện, còn đặc biệt ở trước mặt Thái hậu dáng vẻ tỷ muội tình thâm lôi kéo nàng ta, nói không tính toán cũng khiến người ta không tin.

Ánh mắt đảo vòng vo, Lộ Bình rất nhanh liền có chủ ý.

Quay về phủ Thụy vương liền nghe nói lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu lại phái người mang đồ qua cho cháu ngoại, lúc này người đang đợi ở viện Tùy Phong.

Vệ Huyên quay về phòng khách của viện Tùy Phong, nhìn thấy Lệ ma ma, sau khi hàn huyên vài câu với bà rồi nhân tiện nói: “Làm phiền ngoại tổ mẫu nhớ thương, ta xin nhận, thời tiết chuyển lạnh, lão nhân gia bà cũng chú ý sức khỏe.”

Lệ ma ma trên mặt mang theo ý cười, cung kính đáp lại.

Sau khi Vệ Huyên tiễn Lệ ma ma về, nói vài cậu với bà, ánh mắt Lệ ma ma khẽ động, cung kính hành lễ với hắn rồi rời đi .

Lệ ma ma trở lại phủ Uy Viễn Hầu liền đi gặp lão phu nhân, nhắn giúp Vệ Huyên vài câu.

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu trong tay niệm phật châu, mặt mày cứng rắn nghiêm túc, mặc dù cũng ăn chay niệm phật, nhưng cũng không như lão thái thái ở phủ khác mặt mũi hiền lành, cho nên trẻ con dám thân thiết với lão phu nhân trong phủ này cũng không nhiều.

“Thế tử thật sự nói như vậy?” Lão phu nhân Uy Viễn Hầu hỏi.

Lệ ma ma gật đầu, “Lão nô cũng rất kinh ngạc, xem ra tin đồn trong cung đúng, Thế tử cũng không thích Thôi thị kia, chỉ là sợ Trịnh Quý phi thuyết phục Thái hậu để Thôi thị kia vào phủ Thụy vương.”

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu cười lạnh một tiếng, “Một đứa bé gái mồ côi không biết đến từ đâu cũng xứng so với mẫu thân Huyên Nhi sao? Mẫu thân Huyên Nhi do chính tay ta dạy dỗ, năm đó phong nhã tài hoa đứng nhất kinh thành, không phải chó mèo thông thường có thể sánh bằng, nếu Thụy vương thật sự bị một đứa mồ côi không biết từ đâu tới mê hoặc, vậy thì chỉ có thể năm đó bản thân ta nhìn lầm hắn, mẫu thân Huyên Nhi cũng đặt sai tấm chân tình.”

Lệ ma ma trong lòng cũng thở dài, nói: “Chỉ sợ trưởng bối ban thưởng, Thụy vương điện hạ không thể từ chối.” Hơn nữa nam nhân mấy người có tình nghĩa dài lâu? Tình nghĩa dài lâu cũng không ôm trái ôm phải được, thỉnh thoảng tưởng niệm một chút người vợ đã mất là thâm tình trong mắt người đời rồi, trông chờ gì vào Thụy vương? Còn không bằng đa số Thế tử hiến kế.

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu sau khi nghe xong im lặng một lúc lâu, nói: “Xem ra tình hình này, Thôi thị kia là nhập môn nhập định, có thể đánh vào mặt cả mẫu thân Huyên Nhi, Thái hậu sao lại không làm?”

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu và Thái hậu là em chồng chị dâu, tuy là quan hệ cùng thịnh cùng suy, nhưng giữa em chồng chị dâu sao mà không có chút xung đột? Lão phu nhân Uy Viễn Hầu tính tình mạnh hơn, Thái hậu cũng là chủ nhân tâm cao khí ngạo, hai người cùng nhau tiến cung, vậy không phải là náo động ghê gớm hay sao? May mắn sau này Thái hậu tiến cung, bởi vì tình cảnh ở trong cung không tốt, phòng thủ nghiêm ngặt, tính tình cũng bớt phóng túng rất nhiều, không dám có khí chất kiêu ngạo như khi còn là một cô nương.

Chỉ là một khi thành Hoàng Thái hậu, phía trên không có áp chế của Hoàng đế Hoàng hậu, bản tính vốn kiềm chế liền lộ ra, đặc biệt năm đó Thụy vương kiên trì muốn kết hôn với biểu tỷ của mẫu tộc, không thích sự sắp xếp của Thái hậu, Thái hậu yêu thương đứa nhỏ này, sau đó mặc dù chưa nói gì, lời nói tính toán trong lòng kia nuốt không nổi. Nếu không phải sau này Vệ Huyên sinh ra, cùng với kia dung mạo trùng hợp cực kỳ giống con gái đã chết yểu của Thái hậu, làm sao có thể đối tốt với Vệ Huyên như vậy?

Nghĩ đến đây, phu nhân Uy Viễn Hầu tay nắm phật châu đến mức gân xanh lộ ra. Thái hậu trong lòng có quỷ, cho nên nuôi dưỡng Vệ Huyên bên mình để chuộc tội, nhưng chẳng qua là làm thế thân thôi, về sau Vệ Huyên lớn lên, nếu lại xuất hiện một người giống hơn, cũng không phải sẽ vứt bỏ sao?

Thái hậu năm đó trong hoàn cảnh như vậy, vẫn có thể đi đến vị này trí, cuối cùng lên làm Thái hậu, ngoại trừ Văn Đức Đế có khả năng cũng có vài phần may mắn ra, còn có thể quyết tâm hung ác. Nếu bà ta không nhẫn tâm thì năm đó tiểu Công chúa bà ta sinh ra cũng sẽ không chết non, chắc là trong lòng áy náy bất an, cho nên những năm gần đây cũng thành kính tin phật, ngay cả Vệ Huyên diện mạo quá giống tiểu công chúa cũng tìm mọi cách yêu thương, không nỡ làm đau chút nào, bỏ mặc hắn vô pháp vô thiên như thế.

Tâm tư của Thái hậu e rằng cũng chỉ có Hoàng đế biết vài phần, dù sao chuyện kia đã cách vài chục năm rồi, người biết đến không phải già rồi thì cũng được thả ra ngoài cung, chết ở trong cung căn bản không mấy ai, phu nhân Uy Viễn Hầu có thể đoán ra, tất cả phụ thuộc vào việc để bà ta nghe lời lúc cầu cứu nhà mẹ đẻ.

Nghĩ đến đây, phu nhân Uy Viễn Hầu nói: “Trước cứ nghĩ cách, nếu Thôi thị kia thật sự được gả đi, đến lúc đó làm theo sắp xếp của Huyên Nhi.” Nói xong lại thở dài, mắt lộ vui mừng, “Làm khó cho nó tuổi còn nhỏ đã hiểu chuyện, cũng không biết có phải ở trong cung chịu đau khổ gì không. Nếu mẫu thân Huyên Nhi còn sống, biết mình giữ lại đứa nhỏ như vậy, không chừng sẽ yêu thương hết mực. . . . . .”

Lệ ma ma sau khi nghe xong ánh mắt lộ vẻ bi ai.

*****

Được ngoại tổ mẫu cho rằng Vệ Huyên ở trong cung không biết chịu bao nhiêu đau khổ nên mấy ngày nay đều ngoan ngoãn ngồi ở Tĩnh Quan Trai nghe Thái phó giảng bài, cũng không ầm ĩ gì, bởi vì liên quan đến thay răng hắn cũng không đi tìm người ta làm phiền, cả ngày ngoan ngoãn ngồi im, ngậm miệng làm bé ngoan.

Văn Đức Đế lúc đầu thấy hắn ngoan như thế còn thấy có chút không đúng lắm, đến lúc biết được hắn vì thay răng sợ người ta chê cười mới không mở miệng, nhất thời không khách khí cười nhạo ra tiếng. Đương nhiên, Hoàng đế có thể không chút khách khí mà cười nhạo, nhưng những người khác lại không được, tránh cho bị tiểu ma vương này đánh ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra, mặc dù Vinh vương và Vệ Huyên thân nhau như vậy, Vinh vương cười một chút còn không phải bị đánh sao?

Mọi người trong ngoài cung sau khi biết tên Hỗn Thế Ma Vương này bởi vì thay răng mới có thể an phận như vậy, nhất thời đều cầu khấn ngóng trông cái răng kia của hắn mười năm tám năm cũng vẫn chưa mọc xong, tránh cho hắn không có việc gì làm liền đi gây sức ép người ta.

Ngay cuối giờ Tỵ, khi Nhâm Thái phó để mọi người tự luyện chữ, đột nhiên hậu cung truyền đến tin tức, vị Thôi thị nữ kia được Thái hậu ban thưởng hôm nay tiến cung cùng mấy vị Công chúa tản bộ ở Ngự Hoa viên, ai biết không cẩn thận té từ trên hòn non bộ xuống, ngã trẹo chân, thậm chí liên lụy đến mấy tiểu Công chúa cũng bị kinh hãi ở các mức độ khác nhau.

“Các Công chúa có sao không?” Ngũ Hoàng tử túm lấy tên tiểu thị vệ báo tin hỏi, hắn biết gần đây mẫu phi thường xuyên triệu Thôi thị kia tiến cung, mà Thôi thị cũng là cô nương bản tính dịu dàng, Tam Công chúa rất thích nói chuyện chơi đùa cùng nàng ta, trong lòng có chút lo lắng cú ngã này của Thôi thị không biết liên lụy đến Tam Công chúa hay không.

“Nô tài không biết.” Tên tiểu thị vệ chỉ qua đây truyền lời, lắp bắp nói: “Hiện nay Thái y đã được gọi vào cung Nhân Thọ, còn không nghe nói được tin tức gì.”

Nghe đến đây, Ngũ Hoàng tử làm sao ngồi im được, vội vàng đứng dậy xin Thái phó nghỉ học rồi đi đến cung Nhân Thọ.

Vệ Huyên ném bút lông sói trong tay ra, cũng đứng dậy chậm rãi đi theo đến đó.

Đợi đến cung Từ Ninh liền nghe được một trận khóc lớn, sau khi cẩn thận nghe, tựa hình như là tiếng khóc của Tam Công chúa, Tứ Công chúa, Ngũ Công chúa. Vệ Huyên nghe một hồi đến mức ghét bỏ, chẳng qua chỉ là bị kinh hãi một chút thôi mà khóc thành như vậy có phần yếu ớt quá. A Uyển bệnh nặng như vậy, thân hình cũng mảnh mai yếu đuối, không biết đã trải qua bao nhiêu thống khổ, nhưng nàng chưa từng khóc sướt mướt như thế.

Khi vào cửa liền gặp Hoàng hậu, Trịnh Quý phi và mẫu thân của mấy vị Công chúa đều ở đây, vẻ mặt họ hoảng sợ ôm con gái của mình an ủi, muốn các nàng đừng khóc nữa. Nhưng tiểu cô nương trước bị dọa, lúc này căn bản mặc kệ ở đâu, khóc trước nói sau, thút thít không ngừng.

Thái hậu vốn đã bị làm cho đau đầu, nhìn thấy Vệ Huyên qua đây, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, gọi hắn đến bên mình, kéo hắn lại cười hỏi: “Huyên Nhi sao lại qua đây ? Tan học rồi à?”

Vệ Huyên lắc đầu, “Nghe nói các muội muội bị kinh hãi ở Ngự Hoa viên, cho nên qua đây nhìn một chút.”

Thái hậu sau khi nghe xong, sắc mặt vui mừng, nói: “Cũng không có chuyện gì, là Hồng Diệp không cẩn thận trượt chân ngã, Thái y nói bình thường phải nghỉ ngơi mấy tháng, các muội muội của con lúc ấy bị dọa sợ.” Bà vỗ vỗ tay Vệ Huyên, yêu thương nói: “Hiếm thấy các con có lòng, không cần lo lắng.”

Vệ Huyên nghe được hai chữ “các con”, quay đầu nhìn về phía Ngũ Hoàng tử đang ở bên Trịnh Quý phi trấn an Tam Công chúa, trong lòng cười nhạo một tiếng, cái loại đã quen làm bộ làm tịch, về sau dạy dỗ cho không giả bộ được.

Thấy không có chuyện gì, Vệ Huyên và Thái hậu nói chuyện một lát liền trở về Tĩnh Quan Trai tiếp tục đọc sách.

Vệ Huyên đi rồi, người trong điện nhìn thấy bóng lưng hắn trong lòng có suy nghĩ khác nhau.

Khó lắm mới trấn an được các Công chúa, sau khi cho các nàng uống thuốc an thần rồi đưa về tẩm cung nghỉ tạm, Hoàng hậu, Trịnh Quý phi và bốn phi tần ngồi ở cung Từ Ninh nói về chuyện Thôi Hồng Diệp bị ngã.

May mắn chỉ là ngã lộn nhào, không có ngã gãy chân, cố gắng dưỡng bệnh, về sau bước đi cũng không khác với bình thường. Nếu đi khập khiễng, vậy thì đối với một cô nương mà nói đời này coi như bị hủy. Nhưng Trịnh Quý phi vô cùng vừa lòng tâm cơ và diện mạo của Thôi thị, cũng không muốn nàng bị hủy hoại như vậy.

“Mẫu hậu, tốt đẹp rồi, Hồng Diệp sao mà ngã từ hòn non bộ xuống được?” Trịnh Quý phi nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Huyên Nhi lại quậy phá?”

Vì lúc trước Vệ Huyên luôn nhằm vào Thôi Hồng Diệp, cho nên lần này Thôi Hồng Diệp gặp chuyện không may, người họ nghĩ đến đầu tiên đó là Vệ Huyên.

Thái hậu không vừa lòng trừng mắt nhìn nàng một cái, “Liên quan gì đến Huyên Nhi đâu? Ai gia lúc trước đã cho người điều tra xong, là nàng ta tự leo lên hòn non bộ ngắm phong cảnh, không ai đẩy nàng ta, là nàng ta không cẩn thận tự ngã xuống. Huyên Nhi lần này không hề làm gì cả.”

Thấy Thái hậu bảo vệ Vệ Huyên như vậy, trên mặt Trịnh Quý phi cứng ngắc một chút, nàng gần đây thấy Thái hậu khen ngợi Thôi Hồng Diệp như thế, còn tưởng rằng Thái hậu sớm có sắp xếp, nhưng lại không nghĩ rằng bà khen ngợi Thôi Hồng Diệp là một chuyện, căn bản không mâu thuẫn với chuyện yêu thương Vệ Huyên, trong lòng không khỏi có chút rùng mình. Nào ai có thể một bên yêu thương cháu trai bảo bối như vậy, nhưng khắp nơi lại đánh vào thể diện mẫu thân thân sinh ra cháu trai? Ngay cả người chết cũng không buông tha, Thái hậu cũng không tránh khỏi lòng dạ hẹp hòi.

Trong lòng tuy rằng liên tục oán thầm, trên mặt Trịnh Quý phi cũng không dám nói gì.

Việc này không chỉ có Thái hậu tra xét, đám người Hoàng hậu, Trịnh Quý phi cũng đi tra xét, phát hiện chuyện của Thôi Hồng Diệp thật đúng là không liên quan đến Vệ Huyên, chẳng lẽ thật sự là trùng hợp? Vệ Huyên trước kia nhằm vào Thôi Hồng Diệp, cũng quang minh chính đại, một khi tra liền có thể điều tra rõ ràng, lần này điều tra không được, chỉ có thể nói không liên quan đến Vệ Huyên.

Chẳng qua là một đứa nhỏ bảy tuổi bị chiều hư, nhưng thật ra mọi người không biết là hắn có tính kế thần không biết quỷ không hay với Thôi Hồng Diệp không.

“Nếu hiện giờ nàng ta ngã bị thương không nên di chuyển, thì để cho nàng ta ở trong cung dưỡng thương xong rồi mới xuất cung.” Thái hậu lên tiếng.

Mọi người ở đây nghe nói như thế, nhìn thoáng qua nhau, trong lòng có chút hiểu được Thái hậu có chủ ý gì, nhưng Thái hậu không làm rõ, mọi người đều hiểu được mà giả bộ hồ đồ.

Ngay lúc Thôi Hồng Diệp vì họa được phúc ở lại trong cung dưỡng thương, phủ Thụy vương truyền đến tin tức, Thụy vương phi động thai rồi.

Tính toán thời gian thì bụng bầu của Thụy vương phi này còn có một tháng nữa mới đủ tháng, làm sao mà sắp sinh rồi?

“Sao lại thế?” Thái hậu dò hỏi, “Không phải còn có một tháng mới sinh sao?”

Người đến bẩm báo chính là ma ma Thái hậu phái đến phủ Thụy vương hầu hạ, vội nói: “Hôm nay Vương phi dùng xong đồ ăn sáng thì đi tản bộ trong sân, nhưng ai biết Vương phi không cẩn thận ngã một cái, liền đau đẻ trước thời hạn.”

Thái hậu nhíu mày, tuy rằng bà cũng không thích con dâu Lý thị này, nhưng trong bụng Lý thị chính là cháu ruột của bà, nếu xảy ra chuyện gì bà cũng sốt ruột, vội phái người qua thăm, tiện kêu vài vị Thái y trong Thái Y Viện cũng qua đó, đóng quân ở đấy luôn, tránh có chuyện gì phát sinh.

Vệ Huyên ở Tĩnh Quan Trai cũng rất nhanh có được tin tức, nghe được Thụy vương phi khó sinh, hắn nhíu mày.

Chẳng lẽ lịch sử thật sự không thể thay đổi?

Vệ Huyên đột nhiên đứng dậy, cũng không quan tâm lịch học buổi chiều, mang theo Lộ Bình và thị vệ cùng nhau rời khỏi hoàng cung.

*****

“Thụy Vương phi khó sinh?” Trưởng Công chúa Khang Nghi nhíu mày hỏi, hiển nhiên đây không phải tin tốt.

Dư ma ma đáp: “Đúng vậy, phủ Thụy vương hiện tại từ trên xuống dưới loạn thành một đoàn, cũng không biết Thụy vương phi có thể cố gắng qua được không.” Nói xong, Dư ma ma trong lòng cũng lo lắng, nếu Thụy vương phi mất, Thụy vương bây giờ tuổi còn trẻ, đến lúc đó vẫn phải lấy kế phi, mặc dù liên tiếp đã có hai vị Vương phi chết, bị nói thành khắc thê, nhưng chỉ cần trong tay hắn có quyền, Hoàng đế tin tưởng hắn thì cũng sẽ có nữ nhân muốn gả cho hắn.

Hiện tại Thụy vương kế phi Lý thị tuy là kế phi nhưng nhân phẩm coi như không tồi, tự mình hiểu lấy, về sau tiểu Quận chúa của bọn họ nếu thật sự được gả qua đó, có mẹ chồng như vậy cũng là chuyện may mắn nhất, nếu Lý thị mất, còn không biết nữ nhân tiếp theo sẽ có tính tình thế nào.

A Uyển ngồi ở bên cạnh xem sách dạy đánh cờ, nghe cuộc đối thoại giữa mẫu thân và Dư ma ma, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Điều nàng lo lắng chính là nếu cái thai này Thụy vương phi khó sinh thì sẽ ra cái sự tình gì, không biết này Thụy vương phi thứ ba này có thể là Thôi Hồng Diệp nghe nói lớn lên giống Thụy vương đích phi kia không, cảm giác thật mờ ảo. Vài lần cùng Vệ Huyên nói chuyện, đều có thể thấy trong cách hắn nói biết hắn không thích Thôi Hồng Diệp, nếu thực sự để Thôi Hồng Diệp kia vào cửa, Vệ Huyên đoán chừng sẽ bùng nổ.

Đối với chuyện Thụy vương phi khó sinh, Trưởng Công chúa Khang Nghi có chút lo lắng, nhưng họ lo lắng cũng vô ích, dù sao cách chữa bệnh hiện giờ trình độ lạc hậu, phụ nữ sinh sản tựa như ở Quỷ Môn quan xoay chuyển một vòng, cho dù kết quả như thế nào cũng chỉ có thể mặc cho số phận.

Sau khi lo lắng cho Thụy vương phi, A Uyển rất nhanh lại nghe nói chuyện hôm nay Thôi Hồng Diệp kia ở Ngự Hoa viên trong cung bị ngã.

“Thái hậu để Thôi thị kia ở lại trong cung dưỡng thương?” Trưởng Công chúa Khang Nghi vốn là người thanh khiết thông minh, sau khi nghe nói chuyện này, liền biết Thái hậu tính toán, không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười.

“Đúng vậy, nghe nói Thái hậu cực kỳ khen ngợi Thôi thị này, trong kinh thành rất nhiều cô nương đều hâm mộ phúc phận của Thôi thị kia, ngay cả Đào gia cũng nước lên thì thuyền lên.” Dư mẹ thở dài không ngới, loại chuyện này nhìn mãi quen mắt, vinh hoa phú quý chỉ là suy nghĩ của các quý nhân.

Trưởng Công chúa Khang Nghi hạ mí mắt, mỉm cười nói: “Cũng không phải mà. Chẳng qua Thôi thị này. . . thật sự là khó nói!” Nàng nói xong, nhìn phía phủ Thụy vương, cười có chút ý tứ sâu xa.

A Uyển nhìn thấy dáng vẻ của mẹ Công chúa, không nhịn được rụt cổ, mẹ Công chúa dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.