Việc mua đất không vội, bởi vì đề cập đến rất nhiều thứ kia, ít nhất còn muốn xem nơi đó, cũng không phải là đất chỗ nào đều mua một mạch bừa bãi, ở giữa còn có rất nhiều chuyện phải chú ý.
Tuy rằng mua đất là chuyện lớn, nhưng những thứ này bởi vì dùng bạc hồi môn của nàng để lo liệu, bị người ta đã biết cũng chỉ là tưởng rằng nàng muốn kiếm chút tiền mua son phấn, hơn nữa nàng chọn nơi nào không tốt lại lựa chọn phương Bắc lạnh khủng khiếp kia, tặng không cũng ai muốn, đều cho rằng nàng đương nhiên là người không có mắt mua bán, không chừng là tiền nhiều đến nóng tay, nữ nhân nhà người ta không hiểu chuyện thì thôi, không ai sẽ nói gì về chuyện này, cũng không bị cho là chói mắt.
A Uyển và nha hoàn trao đổi một chút, phát hiện mấy nha đầu cũng không xem trọng mảnh đất phương Bắc này, dáng vẻ rất lo lắng khi nàng bỏ tiền ra, trong lòng bất đắc dĩ, chỉ đành tạm thời trước gạt chuyện này sang một bên, quyết định ngày nào đó tìm được cơ hội hỏi thăm rõ ràng.
Nàng cũng là người cố chấp, đã cho rằng dù đầu rơi máu chảy, cũng phải làm đến cùng, hơn nữa mua ở đất ở nơi nghèo nàn người bên ngoài cũng không muốn gây sức ép, cũng không xem là chuyện lớn gì.
Nghĩ đến lời Vệ Huyên, có thể là vài năm nữa phương Bắc sẽ có chiến sự, A Uyển lại sờ xuống vòng tay.
Quên đi, vẫn nên làm! Cùng lắm thì nàng làm người nhiều tiền bỏng tay!
Sau khi hạ quyết tâm, A Uyển liền bắt đầu thu dọn hành lý cho Vệ Huyên, lúc này đã là tiết cuối mùa thu tháng chín, thời tiết dần dần chuyển lạnh, khi Vệ Huyên trở về, không chừng đã vào mùa đông, y phục mùa đông này nên chuẩn bị đủ, còn có một chút thuốc thường dùng, dễ dàng mang theo là chính.
A Uyển lần đầu tiên làm chủ việc thu dọn hành lý cho người khác, lại sợ Vệ Huyên ở trên đường chịu tủi thân thiếu này thiếu kia, thu dọn vô cùng có tâm. Sau khi nàng thu dọn xong những thứ đồ bản thân cho rằng có thể đem theo, vừa thấy thấy hành lý để đầy hai chiếc xe ngựa cũng không ngớt, thấy Vệ Huyên và đám người Lộ Bình khóe miệng giật giật, nghĩ nàng thật sự cho rằng đây là đi du lịch.
Bản thân A Uyển cũng cảm thấy quá nhiều, nhưng cảm nhận chung đều thấy dùng được, giảm thứ nào cũng đều không ổn, sau khi cắt giảm cũng chỉ là từ hai xe hành lý cắt giảm thành một xe mà thôi.
Vệ Huyên dở khóc dở cười nhưng cực kỳ ấm áp, trong lòng ấm áp, cảm thấy biểu hiện của A Uyển đây là coi trọng hắn. Quả nhiên miệng nàng không nói, nhưng đặt mình ở trong lòng, nghĩ như vậy kích động đến mức trực tiếp nhào qua ôm nàng, ra sức đẩy nàng lên giường, ở trên giường lăn qua lăn lại cọ mặt nàng, nói: “Không cần nhiều như vậy, tùy tiện chọn vài món hành lý là được.”
A Uyển bị hắn cọ đến mức mặt hơi đỏ, hơi thở cũng có chút loạn, cặp mắt nhuộm màu mờ mịt, không trơn bóng, miệng lại nói: “Như vậy nào được? Nhìn thế sẽ không giống là ra ngoài du ngoạn.” Như thế còn không phải khiến người ta hoài nghi?
Lời nói này rất sắc bén, Vệ Huyên lại bị nàng làm buồn phiền đến mức không từ nào chống đỡ, sợ nàng lại rối rắm chuyện hành lý, liền nói: “Không sao, dù gì cũng không ai dám nhìn chằm chằm ta không rời, hơn nữa dọc đường đi đều có dịch quán, có người sẽ chuẩn bị xong xuôi trước đồ ăn, mặc, ở đấy và đi lại, yên tâm.”
A Uyển thật sự là không thể yên tâm, chìa tay sờ chỗ đùi hắn, nơi này có một vết sẹo rất rõ, nói với hắn: “Đừng bị thương.”
Vệ Huyên: “. . . . . .”
Một lúc lâu không thấy hắn nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên mặt hắn đỏ ửng, đôi mắt giống như chứa ẩn tình nhìn mình, vẻ mặt A Uyển nổi vạch đen, cả giận nói: “Đứng đắn chút, thiếp đây là nói chính sự.”
Vệ Huyên được nàng hiếm khi chủ động sờ liền kích động, may mắn đầu óc còn không có choáng váng, biết nàng cũng không có ý khác, nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người ta, thẹn thùng nói: “Nàng, nàng sờ như vậy, ta sẽ hiểu lầm đấy! Hơn nữa nàng cũng nói, thiếu niên ham vui, ta đã rất kiềm chế bản thân. . . .”
Đến lượt A Uyển không còn gì để nói.
Sợ ở trên giường lăn lộn một hồi sẽ gây chuyện, A Uyển vội xốc hắn lên, lại đi thu dọn hành lý.
Hành lý lần này thật ra đã giảm bớt rất nhiều rồi nhưng vẫn rất nhiều chai lọ, đều là các loại thuốc trị thương, viên giải độc, viên cấp cứu, v.v... Đây là sau khi A Uyển gả cho Vệ Huyên, lần đầu tiên Vệ Huyên xuất hành, làm chuyện vẫn là nhìn không quen, khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương, lo lắng hắn bị thương, cho nên các loại thuốc tuyệt đối không thể thiếu.
Vì thế, một người căng thẳng một người không nỡ, buổi tối trước hôm Vệ Huyên ra ngoài, hai người làm ổ trong chăn nói rất nhiều chuyện.
“. . . . . . Ta để Lộ Vân bên nàng, nàng đừng xem nàng ta là một nữ nhân, công phu còn lợi hại hơn so với huynh muội Liễu Tiêu, nếu có chuyện gì khẩn cấp, nàng có thể sai Lộ Vân đi làm.” Sau khi dặn dò một lần, hắn lại u ám nói: “Còn nữa, ai dám bắt nạt nàng, nàng cũng không cần khách khí, trực tiếp động thủ, không cần kiêng nể cái gì, lão nhân bên kia ông ấy không dám bắt nàng làm gì, còn phải xử lý cục diện rối rắm cho nàng, cứ yên tâm to gan đi làm!”
A Uyển: “. . . . . .” Đột nhiên cảm thấy Thụy Vương thật đáng thương!
****
Hôm sau, khi A Uyển rời giường, vị trí bên cạnh đã trống không.
Nàng co lại trong ổ chăn, nằm ngây ngốc một lát, không thể không thừa nhận, Vệ Huyên mới vừa đi, nàng liền bắt đầu lo lắng cho hắn.
Nàng và Vệ Huyên từ nhỏ cùng lớn lên, tuy rằng hồi nhỏ bị hắn ồn ào kinh khủng, thậm chí vì tâm lý tuổi khá lớn, không thể đối đãi hắn thành chồng tương lai, nhưng theo tăng trưởng tuổi của hai người, có chút cảm tình cũng sẽ dần dần phát sinh thay đổi. Người thế gian này, điều đáng tin cậy nhất là tình cảm được tích lũy như dòng suối hẹp dài này, cho dù là giữa cha mẹ người thân hoặc là giữa vợ chồng đều như thế.
Lười biếng nằm một lát, A Uyển mới đứng dậy.
Tuy rằng tối hôm qua ngủ muộn một chút, có điều hôm nay cũng thức dậy muộn, nghỉ ngơi vậy là đủ rồi, tinh thần cũng không có quá kém. Sau khi nàng chậm rãi dùng bữa sáng sau, Thụy Vương Phi trùng hợp sai một nha hoàn mời nàng đến chính viện.
Sau khi nàng tới chính viện, liền gặp Thụy Vương Phi ngồi ở phòng khách tiếp quản gia trong thôn trang, Vệ Cẩn im lặng ngồi sau bình phong lắng nghe, hiển nhiên là theo học tập. Khi nhìn thấy nàng đã đến, mắt sáng rực lên một chút.
Hiện tại là tháng chín, đúng vào thu hoạch, các thôn trang trong vương phủ đem thu hoạch một năm tặng qua đây, Vương phi không tránh khỏi bận rộn hơn. Hơn nữa những thứ này là sản nghiệp vương phủ, Thụy Vương Phi có ý muốn bồi dưỡng A Uyển, đương nhiên là phải kêu nàng qua đây cùng dự thính, tích chút kinh nghiệm.
A Uyển ngồi cùng Thụy Vương Phi cái buổi sáng, còn chưa gặp hết mọi người, Thụy Vương Phi liền sắp xếp quản gia các phủ nghỉ ngơi dùng bữa ở trong phủ, buổi chiều lại tiếp tục.
Khi dùng bữa trưa, A Uyển và mẹ con Thụy Vương Phi cùng dùng bữa, Thụy Vương Phi nói với A Uyển hai ngày sau là mừng thọ lão phu nhân phủ Hoài Ân Bá, Thụy Vương Phi nói: “Hôm đó ta cùng con đến đó, cũng tốt đi xin một chén trà để uống.”
A Uyển cười nói: “Mẫu thân nếu muốn tới bà nội vui sướng còn không kịp, làm sao cần hỏi xin.”
Thụy Vương Phi nở nụ cười, bà cho con dâu mặt mũi, đối với phủ Hoài Ân Bá trong lòng có chút khinh thường, con cháu đều là một đức hạnh, chỉ biết sinh không biết quản giáo, nếu không sinh ra một La Diệp mệnh tốt thành Phò mã, có Trưởng Công chúa Khang Nghi lợi hại như vậy giúp đỡ, phủ Hoài Ân Bá này đã sớm giống nhà huân quý xuống dốc, hiện nay đoán chừng chỉ có mỗi cái danh, ngay cả họ gì tên gì cũng không được nhắc tới.
Sau khi dùng cơm xong, A Uyển liền quay về viện Tùy Phong nghỉ ngơi, Vương Phi bảo nàng buổi chiều không cần qua đây, nghỉ ngơi cho tốt, đợi ngày mai lại qua đây cũng được.
“Huyên Nhi ra ngoài, nếu con rảnh rỗi thì có thể đến chỗ ta, cùng Cẩn muội muội trò chuyện, để tránh tính tình này của con bé càng lộ rõ, về sau không biết làm sao bây giờ.” Thụy Vương Phi nói xong, nhìn con gái rồi không nhịn được thở dài. Trước kia thầm nghĩ nuôi con bé ngoan ngoãn an phận một chút, rời xa Vệ Huyên thì tốt rồi, nhưng ai biết không cẩn thận, con gái lại nuôi thành tính tình hướng nội.
A Uyển cũng nhìn về phía tiểu cô nương, Vệ Cẩn bị mẫu phi nói trước mặt tẩu tử như vậy, mặt hơi ửng đỏ, cúi thấp đầu, yếu ớt nói không ra lời. A Uyển thấy vậy, trong lòng cũng có chút buồn, cô em chồng như vậy cũng giống như tính tình không tốt, về sau gả cho người ta, nếu nam nhân kia là người ngưỡng mộ thê tử thì tốt, nếu là tên tra nam, vậy thì hỏng rồi
Nhưng có huynh trưởng Vệ Huyên hung tàn như vậy ở đây, chắc cũng không ai dám bắt nạt nàng đâu?
Có thể là bởi vì Vệ Huyên không ở đây, lá gan của Vệ Cẩn cuối cùng lớn hơn rất nhiều, khi A Uyển mời nàng liền liên tục đến viện Tùy Phong tìm A Uyển nói chuyện, hoặc là xem nàng làm việc. Cho dù A Uyển có đôi khi đang bận, không có thời gian nói chuyện với nàng, nàng ngồi bên cạnh thêu thùa cũng bằng lòng, rất yên tĩnh cũng không làm phiền người ta.
Sau khi Thụy Vương Phi biết, cũng không ngăn cản hành động của con gái, trong lòng cảm thấy được Vệ Huyên không ở đây, A Uyển ở trong phủ cũng cô đơn, có người ở cùng cũng tốt. Hơn nữa tính tình con gái đã hình thành rồi, về sau nàng đây, còn phải dựa vào ca ca và tẩu tẩu che chở, có tình cảm sâu đậm một chut với A Uyển, không có hại đối với nàng.
Bởi vì sự dung túng của A Uyển và Thụy Vương Phi, khiến Vệ Cẩn càng ngày càng chịu khó chạy đến viện Tùy Phong.
Khi A Uyển phát hiện bên cạnh mình có một cái đuôi, tiểu cô nương đã quen ở cùng nàng, mỗi lần quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh của tiểu cô nương, giống con chó nhỏ, A Uyển chỉ có thể nuốt lời xuống miệng, thuận theo sờ sờ đầu nàng, sau đó nhận được một nụ cười ngại ngùng của tiểu cô nương.
Thật đáng yêu!
Vệ Cẩn là tiểu mỹ nhân cổ điển, mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần, lông mày lá liễu cong cong, một đôi mắt hạnh nhân long lanh nước, mũi ngọc môi anh đào, da nõn nà, chính là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng. Tuy rằng tính tình hơi có chút gì đó, nhưng khi nàng nhìn người ta, phát ra loại sóng ánh sáng như cún con này, thật sự là làm người ta không chịu nổi.
A Uyển trước kia cũng không biết cô em chồng làm người khác ưa thích như vậy, nói chung khi đó không quen với nàng, tính tình Vệ Cẩn lại hướng nội, theo thói quen tính cúi đầu ngồi ở một chỗ không dám nói lời nào. Hiện tại Vệ Huyên không ở một bên dọa nạt, A Uyển lại là người có kiên nhẫn, ở chung với nàng lâu, tiểu cô nương cuối cùng đã mở lòng, hơn nữa nàng xinh đẹp, khi hai mắt sáng long lanh nhìn người ta, thật sự là vừa ngốc vừa đáng yêu, rất giống đứa trẻ ngốc bạch ngọt Vệ Trác kia.
Đối với cặp chị em dâu rất hợp nhau A Uyển và Vệ Cẩn này, Thụy Vương Phi cũng phát hiện sự thay đổi của con gái, ngạc nhiên nói: “Sao con ở trước mặt chị dâu con giống thay đổi vậy? Trước kia cũng chưa thấy con quấn ta như vậy.”
Vệ Cẩn nghe thấy lời mẫu phi, ngơ ngác nhìn bà, sau đó ngốc nghếch nói: “Đại tẩu tốt lắm, tẩu tẩu rất có kiên nhẫn, không chê cười con, cho dù con không hiểu gì, tẩu tẩu cũng sẽ chậm rãi dạy con, khi nói chuyện cùng con sẽ không mất kiên nhẫn như người khác, không cười con ngốc, con thích đại tẩu.”
Nghe thấy lời của con gái, tuy rằng nói rất đơn giản, trong lòng Thụy Vương Phi có chút khó chịu, biết tính tình này của con gái khi kết giao với cô nương tôn thất trong gia tộc, bị không ít người ở sau lưng chê cười nàng, trước kia cũng muốn sửa tính tình của nàng, nhưng vì bản thân mềm lòng mà không có tiến thêm. Hiện nay có A Uyển, Thụy Vương Phi giống như nắng hạn gặp mưa rào, gần như hận không thể đóng gói con gái mang đi cho A Uyển chăm sóc dạy bảo.
Kỳ thật A Uyển cũng không có năng lực gì, chẳng qua là trách dì nóng tính, thấy tiểu cô nương đáng yêu, không nhịn được buông thả bên người cùng đi chơi, không tiếc cổ vũ. Vả lại sự kiên nhẫn của nàng do hai kiếp trau dồi nên, thật đúng là khó ai sánh được với nàng, rất dễ dàng liền khiến cho trẻ con thích.
Sau khi A Uyển nghĩ thông suốt lý do được Vệ Cẩn yêu quý, không nhịn được ngây người một chút.
Chẳng lẽ Vệ Huyên lúc trước dính nàng cũng có nguyên nhân này?
Kiếp này đương nhiên không phải như thế, nhưng kiếp trước quả thật có nguyên nhân này. Vệ Huyên chính là một con quỷ kiến sầu, khiến người ta tránh không kịp, kiếp trước khi A Uyển mới gặp mặt liền đánh hắn một cái, sau sợ hắn trả thù, trái lại đã phát huy tính kiên nhẫn thật lớn cùng hắn đọ sức, khiến Vệ Huyên phát hiện các cô nương chán ghét này cũng không phải ai cũng là thích khóc lại sợ hắn như hổ, khiến cho thằng nhóc mới mười tuổi đầu, ánh mắt vô tình liền rời theo bóng dáng của nàng, hắn lại là tên cố chấp, một lần gặp là say cả một đời.
Khi Vệ Huyên rời đi đã sắp tròn một tháng, A Uyển nhận được thiệp của phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, mời nàng đi tham gia lễ cập kê của Mạnh Hân.
Sau khi thành thân, A Uyển và Mạnh Hân không thể mỗi ngày gặp mặt giống như trước đây, hơn nữa có Vệ Huyên ở cạnh, Mạnh Hân lại càng không dám qua tìm nàng nói chuyện. Sau khi Vệ Huyên ra ngoài, Mạnh Hân lại phải chuẩn bị công việc của lễ cập kê, Trưởng Công chúa Khang Bình đã giữ nàng lại, không cho nàng chạy loạn.
Cứ như thế, A Uyển từ lúc thành thân đã không làm sao gặp nàng, nhiều nhất cũng chỉ là khi tiến cung thỉnh an Thái hậu, ở trong cung gặp một chút, vì trong cung nhiều người tai mắt phức tạp khó mà nói chuyện, hai người cũng không có gì trao đổi, tuy có bình thường có thư từ qua lại, nhưng trong thư sao có thể nói được niềm vui sướng?
Như vậy cũng làm cho A Uyển nhớ nàng. Cho nên, lần này Mạnh Hân tổ chức kê lễ, A Uyển đương nhiên là muốn đi xem lễ.
Khi nhận được thiệp mời của phủ Trưởng Công chúa Khang Bình, A Uyển đồng thời cũng nhận được thư của Mạnh Hân sai người mang tới.
Ở trong thư Mạnh Hân theo thói quen nói chút chuyện phiếm kinh thành trước tiên cùng nàng, sau đó chuyển đề tài câu chuyện, nói bản thân vô cùng chờ đợi có thể nhìn thấy nàng qua đây xem lễ, cuối cùng lại oán trách bản thân nhỏ tuổi nhất trong các tỷ muội với A Uyển, hiện nay tổ chức kê lễ, nàng lại không có tỷ muội tốt làm người tán văn cho nàng, mà mẫu thân nàng chọn người cho nàng, nhưng nàng không thích, hỏi A Uyển chọn người nào.
Sau khi A Uyển đọc xong thư, ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Vệ Cẩn ngồi xổm trong phòng khách cầm sợi dây thừng màu quấn cổ hai con ngỗng trắng, khi tiểu cô nương phát hiện tầm mắt của nàng, còn ngẩng đầu nở nụ cười với nàng, cười giống một muội tử dịu dàng, thật sự là làm cho người ta tim tan chảy.
A Uyển trong lòng khẽ động, nghĩ đến thay đổi của Vệ Cẩn mấy ngày nay, lại là một người được chọn có sẵn.
Vì thế A Uyển vẫy tay Vệ Cẩn, khi tiểu cô nương vui vẻ bỏ hai con ngỗng trắng xuống chạy về phía mình, A Uyển kéo nàng ngồi xuống, sai nha hoàn bưng tới trà hoa quả nàng thích uống nhất, nói với nàng: “Ta mới vừa đọc xong thư của A Hân, mấy ngày tới nàng ấy phải cử hành kê lễ, nói thiếu một, muội có bằng lòng làm người tán văn cho nàng ấy không?”
Vệ Cẩn ngây người, sau đó nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Muội có thể sao? Muội cảm thấy mình chân tay vụng về. . . . . .” Nói xong, bản thân cũng có chút ủ rũ.
Kỳ thật trong lòng Vệ Cẩn vô cùng hâm mộ Mạnh Hân, Mạnh Hân không chỉ có dáng vẻ ngọt ngào động lòng người, tính tình cũng hoạt bát sôi động, một vòng trong kinh thành toàn là lời khen ngợi, rất nhiều cô nương đều thích cùng nàng chơi, bất luận ở loại tụ họp nào, chỉ cần Mạnh Hân đi, bên cạnh nàng chưa từng ít người vây quanh, cùng mọi người nói nói cười cười, dễ dàng có được sự yêu thích của mọi người, cũng không luống cuống.
Mà A Uyển tuy rằng không có hoạt bát như Mạnh Hân, thậm chí chỉ cần ngồi ở chỗ đó, sẽ bị người ta vô tình bỏ qua, thành cái giấy màu. Nhưng A Uyển như vậy, không chỉ là tỷ muội tốt của Mạnh Hân, hơn nữa còn có thể làm cho huynh trưởng đáng sợ răm rắp nghe lời nàng, thời điểm mấu chốt, ngay cả các Công chúa trong cung cũng phải tránh nàng tránh tà.
Vì thế, Vệ Cẩn cảm thấy A Uyển im lặng còn lợi hại hơn so với Mạnh Hân.
Cho nên ở trong lòng Vệ Cẩn, Mạnh Hân là đối tượng hâm mộ của nàng, thậm chí có chút hương vị thần tượng, mà A Uyển lại là nữ thần của nàng, loại cao nhất.
Hiện giờ, nữ thần thành đại tẩu của mình, có thể mỗi ngày tìm đến chơi với nàng nàng, thần tượng cũng nói cần mình làm người tán văn cho nàng ấy, Vệ Cẩn có loại cảm giác hạnh phúc muốn té xỉu. Trong đầu óc choáng váng, vẫn là có chút không tự tin như vậy.
“Nói bậy, muội đâu chân tay vụng về? Muội chỉ là trước kia không tiếp xúc quá thôi, đồ thêu của Cẩn muội muội rất đẹp, ngay cả tú nương giỏi nhất cũng không thêu đẹp như vậy, là người thông minh khéo tay, muôi phải tin tưởng chính mình.”
Trình độ dỗ dành người khác của A Uyển không giỏi nhưng khi phải dỗ dành một tiểu cô nương hướng nội ngây thơ đó chỉ là chuyện đơn giản. Cho nên Vệ Cẩn cuối cùng bị A Uyển nói khiến mặt đỏ hồng, cuối cùng đã đồng ý.
A Uyển nhanh chóng gửi thư lại cho Mạnh Hân, đề cử Vệ Cẩn với Mạnh Hân.
Khi Mạnh Hân nhận được hồi âm của A Uyển, nhìn thấy người A Uyển đề, không khỏi có chút giật mình.
Từ lúc A Uyển cùng Vệ Huyên đính hôn, Mạnh Hân vì cùng A Uyển chơi rất thân, với phủ Thụy vương cũng có kết giao, nàng tuy rằng trước kia không chú ý Vệ Cẩn lắm, nhưng dù sao vẫn là thân thích, cũng thường xuyên gặp mặt ở các yến hội, biết Vệ Cẩn tính tình thế nào. Nhưng Mạnh Hân vẫn tin tưởng ánh mắt A Uyển, thấy A Uyển bảo vệ Vệ Cẩn như vậy, cuối cùng cũng quyết định để Vệ Cẩn làm người tán văn trong lễ cài trâm của mình, so với mẫu thân đề cử vẫn tốt hơn.
Sau khi Mạnh Hân sai người ta đem thư đến hồi đáp, A Uyển nói chuyện này cho cô em chồng đôi mắt trông mong nhìn thấy mình, thấy mặt tiểu cô nương giống như tỏa sáng, không nhịn được bật cười.
Vệ Cẩn coi đây như một sự kiện trọng đại trong cuộc đời mình.
Đây không chỉ là tranh thủ giúp nữ thần mình, còn được làm người tán văn cho thần tượng, nàng nhất định phải cố gắng làm!
Tiểu cô nương trong nháy mắt tràn ngập ý chí chiến đấu, hơn nữa sợ bản thân đến lúc đó làm sai, còn đặc biệt chạy tới tìm mẫu phi mình, để bà giải thích cho nàng những điều mà nàng cần chú ý trong lễ cài trâm, so với bình thường cũng hoạt bát tự tin hơn rất nhiều.
Thụy Vương Phi nhìn thấy sự thay đổi của con gái, vẻ tươi cười trên mặt không thay đổi, đối với A Uyển lại cảm kích vài phần. Trước kia bà chỉ nghĩ muốn hai đứa nhỏ lớn lên bình an, chỉ cần đề phòng Vệ Huyên không tràn ngập ác ý đối với hai đệ muội con kế mẫu, bị người giật dây hại bọn họ là được.
Sau này hành vi của Vệ Huyên bất ngờ ngoài dự liệu, thậm chí khiến bà sinh ra một loại ý nghĩ không thể tin nổi, nhưng vì thân phận kế mẫu của mình, thêm nữa không muốn gây chuyện, liền cố gắng áp chế xuống.
Vệ Huyên những năm gần đây hành vi càng ngày càng làm cho người ta nhìn không thấu, Thụy Vương Phi cũng không dám suy đoán giống lúc trước, chỉ cần hắn không gây tai họa cho cái nhà này là được. Hiện giờ bà chỉ buồn vì chuyện của hai đứa con, đặc biệt là con gái, lúc trước để tránh việc con riêng bị xúi giục nhắm vào nàng, nuôi nàng thành tính tình như vậy, khiến bà cảm thấy bản thân vô cùng thẹn với nàng.
Mà hiện nay, tính tình của con gái cuối cùng cũng có chút thay đổi, Thụy Vương Phi trong lòng tương đối vui mừng, thấy nàng nghiêm túc như thế, cho dù còn có việc bận, cũng buông bỏ chuyện, cẩn thận nói cho nàng nghe.
***
Rất nhanh liền tới ngày Mạnh Hân tổ chức lễ cài trâm.
Sáng sớm, Thụy Vương Phi liền đưa con dâu, con gái ra ngoài, đi đến phủ Trưởng Công chúa Khang Bình.
Họ đến khá sớm, khi tới phủ Công chúa, khách đến cũng chưa nhiều.
Khi A Uyển nhìn thấy mẫu thân của mình, nở nụ cười với bà, qua đó làm nũng, nhỏ giọng nói với bà chờ sau khi lễ cài trâm kết thúc, cùng bà quay về phủ Công chúa, khiến Trưởng Công chúa Khang Nghi không nhịn được quở trách nàng một chút, nhưng không có phản đối.
Sau khi thỉnh an hành lễ Trưởng Công chúa Khang Bình, A Uyển liền đưa Vệ Cẩn bước vào viện của Mạnh Hân.
Lúc các nàng đến đó, A Uyển phát hiện nơi này không chỉ có có Mạnh Hân, ngoài ra còn có một cô nương với khuôn mặt trái táo, dáng người nhỏ nhắn, khi cười lên vô cùng thiện cảm.
Vị này chính là con gái của Liễu Thị lang đính hôn với Mạnh Phong -- Liễu Thanh Đồng.
Nhìn thấy A Uyển dắt Vệ Cẩn qua đây, Liễu Thanh Đồng thoải mái đứng dậy, chào các nàng, tuy rằng chỉ là con gái của Liễu Thị lang, nhưng đối mặt hai người của hoàng thất A Uyển và Vệ Cẩn này, lại không có ý sợ hãi, trên mặt thoải mái, dáng vẻ hớn hở khiến người ta cực kỳ thư thái.
Câu cửa miệng nói tâm sinh tướng.
Tướng mạo và dáng vẻ Liễu Thanh Đồng như vậy, thật sự là cho người ta khó có thể chán ghét, chẳng trách Mạnh Hân lúc trước cùng nàng nói mấy câu liền cảm thấy nàng không tồi.
Nhưng thấy dáng người xinh xắn lanh lợi của nàng, không thể tưởng tượng làm thế nào nàng lúc đầu vẫn có thể ôm một người đàn ông to lớn bằng tay không của mình, đừng đánh giá một cuốn sách bằng bìa của nó chính là nói cô nương Liễu Thanh Đồng này.
Thấy A Uyển đến, trong lòng Mạnh Hân vô cùng vui mừng, kéo A Uyển liền nói liên miên lải nhải.
Khi đang nói lại có nha hoàn qua bẩm báo, Lục cô nương, Thất cô nương phủ Đại Trưởng Công chúa Khánh An và Đại cô nương Vệ Châu phủ Tĩnh Nam Quận vương qua đây.
Mạnh Hân nghe xong, lông mày rũ xuống.