Qua mấy ngày nữa là sinh thần của lão phu nhân phủ Hoài Ân Bá, A Uyển suy nghĩ trong lòng, đến lúc đó dù sao cũng phải trở về chúc thọ cho tổ mẫu, lễ vật cũng phải chuẩn bị sao cho thỏa đáng.
Khi A Uyển xuất giá hay lại mặt đều ở phủ Công chúa, làm một cô nương La gia, tuy rằng sau đó đã bồi thường rồi, nhưng mà có như thế nào cũng hơi kỳ lạ, không chừng trong lòng lão phu nhân sẽ không thoải mái, cho nên lúc này làm gì cũng phải đến cho lão phu nhân chút mặt mũi, cho bà được hãnh diện một chút. Đối với vị tổ mẫu này, tuy A Uyển không ở chung cùng bà nhiều lắm, nhưng mà cũng biết bà là một người trọng mặt mũi từ chỗ mẹ Công chúa, đến lúc đó nếu nàng và Vệ Huyên cùng trở về chúc thọ bà, chắc hẳn có thể sẽ khiến bà vui vẻ thêm vài phần.
Khi A Uyển đang cùng Thanh Nhã chọn lễ vật chúc thọ cho lão phu nhân Hoài Ân Bá, liền thấy Vệ Huyên đi vào từ bên ngoài.
Thanh Nhã vội đứng dậy hành lễ với hắn, sau đó lại đến phòng trà nước pha trà cho hắn.
Chờ đến khi Thanh Nhã bưng trà lên, Vệ Huyên phất tay, cho nàng đi xuống rồi hỏi: "Nàng đang làm gì vậy?"
"Qua mấy ngày nữa là sinh thần của tổ mẫu rồi, thiếp đang chọn một phần lễ vật hợp ý cho bà." A Uyển tự mình bưng trà cho hắn, cười nói: "Không biết đến lúc đó A Huyên có thời gian về Hoài Ân Bá phủ một chuyến với thiếp không?"
Sắc mặt Vệ Huyên cứng đờ, đây là việc đầu tiên sau khi kết hôn A Uyển nhờ hắn cùng làm, đáng giận là chính hắn cũng phải ra ngoài, thực sự tim gan đều cồn cào khó chịu. Hắn chỉ có thể thấp giọng nói: "Khả năng là không được."
A Uyển nhướng mày, hỏi: "Chàng có chuyện gì sao?"
"Ừ, ta phải ra ngoài một chuyến, có khả năng phải mất một tháng mới trở về." Hắn nói, cười lấy lòng mà nói: "Chờ ta trở lại, nàng muốn đi đâu ta đều đi với nàng, nàng thích thứ gì thì cứ nói với ta, ta tiện đường mang một chút trở về cho ngươi, được không?"
A Uyển liếc mắt nhìn hắn, nắm cuốn sổ nhỏ ghi chú tất cả đồ của mình trong nhà kho nhỏ trong tay, tùy ý nói: "Không thích đồ gì hết, không cần phải phí tâm." Trong lòng lại cân nhắc, sợ là Hoàng Thượng lại bố trí nhiệm vụ gì cho hắn, cũng không biết có nguy hiểm hay không, ngày mai phải kêu Lộ Bình đến hỏi rõ ràng mới được, còn phải chuẩn bị hành lý cho hắn nữa.
Vệ Huyên nhìn sắc mặt bình tĩnh của nàng, lập tức có hơi hậm hực trong lòng.
Hắn tưởng tượng chắc là A Uyển sẽ luyến tiếc hắn, sẽ giận dỗi hắn lại đi làm chuyện nguy hiểm, hoặc là sẽ náo loạn với hắn. . . Nhưng mà cố tình nàng lại bình tĩnh đến mức dường như hắn chỉ đi ra ngoài một chút, cùng lắm là qua mấy ngày sẽ trở về vậy, nào có chút bộ dạng của người vừa mới kết hôn đâu?
Khi Vệ Huyên lại bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cho rằng A Uyển không thích hắn, A Uyển cất quyển sổ đi, nhìn sắc trời thì muốn đứng dậy đi gọi người truyền thiện, đột nhiên bị cánh tay của thiếu niên ngồi ở bên cạnh quấn lấy vòng eo, hắn dùng sức một chút, thân thể nàng không tự chủ được mà ngã về phía hắn, cả người đều nằm gọn trong lồng ngực hắn, sau đó bị hắn gắt gao ôm chặt.
"Làm gì vậy?" A Uyển bị hoảng sợ, ngữ khí có chút không tốt, duỗi tay chụp cánh tay hắn.
Vệ Huyên ôm nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, đem cằm gác lên trên vai nàng, rầu rĩ mà nói: "Hình như nàng không hề luyến tiếc một chút nào hết? Chẳng lẽ nàng không lo lắng sao?" Trong lòng sợ nàng luyến tiếc, sợ nàng lo lắng, vốn dĩ còn đau đầu không biết lúc đó phải an ủi nàng như thế nào, nhưng ai biết người ta thật sự rất bình tĩnh.
A Uyển đột nhiên quay đầu, duỗi tay hung hăng mà nhéo một khối thịt mềm trên gương mặt hắn, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Nếu thiếp nói luyến tiếc, vậy thì chàng có thể không đi nữa sao?"
". . . Không thể."
"Nếu ta lo lắng, chàng có thể không làm chuyện như thế này nữa sao?"
". . . Không thể."
"Sao lại không thể?"
Vệ Huyên: ". . ." Nàng nói rất có đạo lý, thế mà hắn không có lời gì để đáp lại!
A Uyển tự cảm thấy mình đã biểu đạt thật sự rõ ràng, nàng vỗ vỗ hắn, bảo hắn buông nàng ra, sau đó đi chuẩn bị bữa tối.
Trừ bỏ mùng một, mười lăm và gia yến, vào các ngày bình thường, các vị các chủ tử trong phủ Thụy vương đều giải quyết ba bữa trong viện của chính mình, viện Tùy Phong tự có phòng bếp nhỏ, muốn ăn cái gì thì bảo phòng bếp nhỏ làm là được.
Chờ sau khi dùng xong bữa tối xong, A Uyển liền kêu Thanh Nhã dâng đống thiệp hôm nay Thụy Vương Phi cho người đưa đến đây lên cho nàng xem, nàng nhìn kỹ rồi rút ra vài tấm thiệp không cách nào từ chối được, còn lại đều gác qua một bên.
Chưa xuất các cô nương có vòng giao tế của riêng mình, đã kết hôn phụ nhân cũng có vòng giao tế của mình. Hiện tại A Uyển gả chồng, cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng coi như là phụ nhân, liền cũng có thể nhận được rất nhiều lời mời nàng đi dự yến hoặc nghe diễn thiệp, mời đều là một ít thành thân phụ nhân, phần lớn là tôn thất người chiếm đa số. Trừ bỏ một vài người không thể cự tuyệt, những người khác A Uyển đều bỏ qua, cũng không muốn đi lộ mặt.
"Ngươi dọn đống này đi, nếu cần phải ghi chép lại lễ vật thì ngươi nói với An ma ma một tiếng, để bà ấy đi chuẩn bị." A Uyển căn dặn.
Thanh Nhã lên tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn qua thiếu niên ngồi ở bên cạnh một cái, tim gan đều run rẩy, trong lòng cảm thấy Quận chúa nhà mình có định lực thật tốt, bị người ta nhìn chằm chằm như thế, còn có thể ra vẻ như không có việc gì mà sắp xếp một số chuyện linh tinh.
Nói thẳng ra thì chính là thần kinh của A Uyển hơi thô.
Tất nhiên A Uyển không phải là người thần kinh thô, mà là vì nàng đã quen với sự tồn tại của Vệ Huyên rồi, quen với ánh mắt của hắn, sau khi thành thân nửa tháng, trừ bỏ lúc ban đầu bị hắn nhìn chằm chằm đến mức hãi hùng khiếp vía, lo lắng vì ánh mắt muốn ăn thịt người bất cứ lúc nào của hắn, hiện tại đã không hề hấn gì nữa rồi, chỉ cần hắn không tới quấy rối thì nàng có thể chậm rãi mà thu xếp mọi chuyện.
Trừ nguyên nhân này ra, trong lòng nàng cũng hiểu rõ vì sao hiện tại hắn ngồi ở nơi này nhìn chằm chằm mình, chẳng phải là muốn nhìn một chút xem nàng có phản ứng gì đối với việc này hay sao. Nhưng mà bây giờ hắn đã lên cùng một thuyền với Văn Đức Đế, làm việc cho người cai trị tối cao của thiên hạ này, nàng còn có thể làm như thế nào nữa đây? Cho dù nguy hiểm, hiện tại nàng cũng không thể bảo hắn đừng làm nữa, nếu như không làm thì hậu quả sẽ càng thảm hại hơn. Có bị ban thưởng hay trách phát thì đều là ơn vua, cho dù có bị thương thì cũng phải nhận lấy, ai bảo bây giờ Vệ Huyên bị vị Đế Vương kia coi trọng chứ? Chắc rằng người khác muốn có sự coi trọng cũng không được đâu.
Cho nên, nếu đã thành sự thật định sẵn, phản đối hay lo lắng đều vô dụng thì cũng không cần ra vẻ đó nữa.
Chỉ là, Vệ Huyên không biết suy nghĩ của A Uyển, chỉ cảm thấy nàng quá mức bình tĩnh, làm trong lòng hắn hậm hực đến mức không chịu được, hơi cảm thấy A Uyển không coi trọng hắn. Nói tóm lại chính là hắn thích nhìn bộ dạng A Uyển coi trọng hắn, có làm bộ một chút cũng không sao.
Có điều là A Uyển không biết mong muốn của hắn, càng không nghĩ đến chuyện thực hiện.
Buổi tối trước khi đi ngủ, A Uyển lau khô tóc cho Vệ Huyên, phát hiện hôm nay diện tích tóc ướt của hắn lại rộng ra, tức giận đấm hắn vài cái: "Đã bảo chàng không được tùy tiện lên giường khi tóc còn ướt rồi mà, chờ đến khi chàng tuổi lớn bị đau nửa đầu mới biết điều có phải không!"
"Ta cũng đâu cố ý, ai bảo nàng không giúp ta!" Vệ Huyên ngồi xếp bằng hai chân ở trên giường, một đôi tay không thành thật mà vuốt ve trên người nàng, tất nhiên là bị A Uyển hất ra.
"Được rồi, ngày nào thiếp sẽ điều mấy cái tiểu nội thị tay chân lanh lợi đến đây hầu hạ chàng rửa mặt." Nếu nha hoàn không thành thật, vậy chắc là thái giám làm là được rồi? A Uyển đồng ý, cảm thấy chính mình làm người cổ đại mười lăm năm, quả nhiên tư tưởng đã bị cổ hủ, thế nhưng cảm thấy được người khác hầu hạ là chuyện rất đương nhiên.
Vệ Huyên xụ mặt xuống, hung tợn nói: "Ta không cần, nếu như nàng điều bọn họ tới, ta vặn gãy cổ bọn họ!"
A Uyển chỉ cho là hắn đang nói giỡn, cũng không có để ý, nàng cũng không biết trong mắt thiếu niên đang gục đầu xuống là một mảnh đỏ như máu. Mãi cho đến khi có một chuyện sau này xảy ra nàng mới biết, hắn chưa từng nói giỡn, quả thật hắn vô cùng kiêng kị việc thân cận với người khác, mỗi khi lần tiếp xúc đều có phản ứng rất lớn.
Cho sau khi hắn lau khô tóc, A Uyển kêu nha hoàn tiến vào hầu hạ rửa mặt, sau đó cùng nhau nằm trên giường với hắn.
Sau khi màn lưới được buông xuống, ánh sáng bên ngoài cũng bị che khuất, trong giường là một mảnh tối tăm.
Trong bóng đêm, A Uyển cảm giác được thiếu niên bên cạnh dường như đang cọ tới cọ lui mãi, vươn cánh tay hữu lực gắt gao ôm nàng, cánh môi mềm mại cọ xát bên tai nàng, hơi thở phả ra nơi hõm cổ nàng, cực kỳ giống một động vật nhỏ đang làm nũng, lại có loại cảm giác như đang đùa giỡn khiêu khích, làm nàng suýt chút nữa muốn cuộn tròn thân thể, thật lo lắng cứ tiếp tục như thế này thì có khả năng không thể duy trì hết một năm được.
"Ta phụng lệnh của Hoàng Thượng, đi kiểm tra động tĩnh ở thảo nguyên phương Bắc, nếu không có gì bất ngờ thì khoảng một tháng sẽ trở về, nàng không cần lo lắng, sẽ không có gì nguy hiểm." Thanh âm hắn thực nhẹ, như một lời thủ thỉ trong đêm.
Trong lòng A Uyển khẽ suy tính, nhẹ giọng nói: "Thảo nguyên phương Bắc? Không phải mấy năm gần đây bên kia rất an bình sao?"
"Tham vọng của con người là không có chừng mực, có an bình hơn nữa cũng không che dấu được ước mơ của đám kia mọi rợ đối với mảnh đất Trung Nguyên phì nhiêu này, có thể trong vòng một hai năm nữa, phương Bắc sẽ nổi lên chiến sự. . ."
Theo thanh âm trầm thấp của hắn, trong lòng A Uyển nổi lên sóng to gió lớn, giữa mày cũng nhiễm vài phần u sầu. Hiện nay tuy rằng là đang ở thời thái bình, nhưng mà tai họa thù trong giặc ngoài lại không ít, vị trí của Đại Hạ giống như ở trái tim của đại lục. Vị trí trung tâm, xung quanh còn có rất nhiều bộ lạc hoặc tiểu quốc mơ ước, khi Tiên Đế còn tại vị đã từng vài lần xuất binh, đánh đến mức các bộ tộc xung quanh rốt cuộc cũng sợ, thu liễm lại vài phần, vậy nên mới có hai mươi năm thái bình thịnh thế sau khi Văn Đức Đế đăng cơ.
Phát hiện thân thể của nàng hơi cứng lại, Vệ Huyên vội vỗ vỗ nàng an ủi, ôm nàng vào trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Nàng không cần lo lắng, không có việc gì."
A Uyển tĩnh một lát, mới nói: "Lần này chàng đi phải hết sức cẩn thận."
"Đó là chuyện đương nhiên, ta mới vừa cưới nàng, còn chưa. . . chưa muốn chết đâu."
Nghe được lời này, A Uyển trực tiếp mà đánh qua đi cái, Vệ Huyên liền nhân cơ hội bắt lấy tay nàng, đè nàng ở dưới thân, dùng sức mà làm chuyện mình thích, gặm hết nàng toàn thân một lần mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ.
Cho dù ăn không được, cũng có thể đỡ ghiền.
*****
Hôm sau, sau khi Vệ Huyên tiến cung, A Uyển liền gọi Lộ Bình lại đây.
Sau khi Lộ Bình thỉnh an, liền nghe A Uyển bắt đầu dò hỏi chuyện Vệ Huyên ra ngoài, trong lòng hắn không biết A Uyển biết được bao nhiêu, trên mặt ra vẻ cười nói: "Thế Tử Phi yên tâm, mấy năm nay Thế Tử thường xuyên xuất kinh du ngoạn, đi rất nhiều nơi, đã có kinh nghiệm rồi, sẽ không có chuyện gì."
A Uyển nghe được thế thì nhếch khóe miệng lên, cho nên lần này Vệ Huyên xuất kinh lại lấy danh nghĩa là đi du ngoạn sao? Quả nhiên là tiếp tục làm mọi người cảm thấy vị Thế Tử gia này là một tên ăn chơi trác táng không biết lao động sao? Mà bản thân nàng được gả cho tên ăn chơi trác táng này, cũng không biết có phải vẫn là một người đáng thương hay không.
Sau đó nàng gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Lộ Bình: =. = Ngài hiểu cái gì?
Chờ sau khi Lộ Bình đi xuống, A Uyển liền gọi nha hoàn Thanh Nhã vẫn chờ một bên đến, phân phó từng chuyện bản thân mình đã suy nghĩ xong trong đầu.
Sau khi Thanh Nhã nghe xong thì trên mặt nhịn không được lộ ra một chút kinh ngạc, Thế Tử muốn xuất kinh là một chuyện đáng kinh ngạc, nhưng dường như cũng không có gì bất ngờ lắm, đi chuẩn cho hắn hành lý và dược vật dự phòng trên đường là được, nhưng mà phái người đi vùng biên cảnh phương Bắc mua đất là có ý gì?
"Thế Tử Phi, thế này có thỏa đáng không?" Thanh Nhã nhíu mày hỏi, không muốn A Uyển vẽ chuyện ra hoặc là lấy tiền ném xuống sông.
A Uyển cười nói: "Ta đã cẩn thận đọc [Luật Đại Hạ] rồi, cũng hỏi qua cha ta, nghe nói phương Bắc hoang vắng, vùng khỉ ho cò gáy, ít có huân quý sẽ bố trí sản nghiệp ở đó, triều đình cũng không hạn chế hào môn quý tộc bố trí ở đó mà. Hơn nữa, cho dù chính sách triều đình hào phóng, nhưng mà đất đai ở đó không dễ xử lý, cũng ít có người sẽ mua đất ở đấy, chắc là bên kia rất rẻ đúng không?"
Nói xong A Uyển lại sai Tạ ma ma đi lấy sổ sách của nàng tới, nhìn xem chính mình có thể bỏ ra bao nhiêu tiền riêng qua bên kia mua đất. Sợ chính mình không hiểu giá thị trường phương Bắc, tiêu tiền uổng phí, A Uyển liền sai Thanh Sương phái người đi hỏi quản sự thôn trang hồi môn của mình một chút, để quản sự tìm người chút có kinh nghiệm xử lý cho nàng. . .
Có rất nhiều việc, sắp xếp một hồi cảm giác như một cuộn chỉ rối, phải cẩn thận lo liệu một phen.