Sủng Thê Làm Vinh

Chương 34




Edit: QR2

Huynh đệ Thiệu gia nghe vậy đều tỏ vẻ kiêng dè.[QR2][diendanlequydon]

“Điện hạ, không phải huynh đệ chúng ta muốn làm càn trước mặt điện hạ mà thật sự do phủ Bình Dương Hầu khinh người quá đáng, trước đánh xá muội sau đó lại không chịu nhận lỗi.” Đại ca Thiệu gia tức giận, bất bình nói: “Xin điện hạ làm chủ cho huynh muội chúng ta.”

“Đánh người là không đúng.” Từ Lệnh Sâm hời hợt nói: “Nhưng đó cũng là do tiểu cô nương chưa hiểu chuyện mà thôi, thế tử Trữ Viễn Bá nể mặt ta không so đo tính toán nữa, ngày mai ta sẽ phái ngự y đến chữa thương cho Thiệu tiểu thư, tất cả đều dùng thuốc tốt nhất, sẽ mang qua cả thuốc sinh cơ khứ ngân (liền thịt, loại bỏ sẹo) ngự dụng (thuốc hoàng thượng dùng), đảm bảo Thiệu tiểu thư sẽ giống hệt như trước đây.”

Hắn che chở người phủ Bình Dương Hầu như thế làm huynh đệ Thiệu gia càng tức nhưng vẫn đè nén tính tình nói: “Chẳng lẽ xá muội phải chịu uất ức này oan uổng như thế sao?”

Từ Lệnh Sâm mỉm cười lạnh lùng, giọng nói chợt nghiêm nghị: “Vậy theo ý của thế tử Trữ Viễn Bá thì nên thế nào? Mị Mị tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng không phải là cố ý, bản thế tử đã nói xin lỗi, ngươi còn cảm thấy chưa đủ?”

“Có lẽ giết Mị Mị mới có thể làm tiêu tan cơn giận của thế tử Trữ Viễn bá, nhưng mà nàng là huyện chủ Minh Mị do hoàng thượng đích thân sắc phong, ngươi muốn động vào nàng, còn chưa có tư cách đó.”

Lời này nói ra, huynh đệ Thiệu gia đều hít khí lạnh.

Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm nổi danh bao che khuyết điểm là chuyện mọi người đều biết, hắn coi con khỉ này là nữ nhi, là hòn ngọc quý nâng niu trên bàn tay, không chấp nhận người khác nói nửa chữ không.

Đại ca Thiệu gia phản ứng đầu tiên, lập tức mở miệng giải thích: “Điện hạ, vừa nãy là ta không có nói chuyện rõ ràng, huynh đệ chúng ta làm sao dám dĩ hạ phạm thượng, mạo phạm quận chúa, ném ấm trà làm bị thương xá muội chính là vị tiểu thư này của phủ Bình Dương Hầu.”

Một ngón tay của hắn chỉ vào Kỷ Thanh Y, nói: “Chúng ta cũng khỗng phải là chấp nhặt không tha người, chỉ là muốn vị tiểu thư này nhận lỗi với xá muội mà thôi.”

“Mới không phải.” Trần Bảo Linh tức giận nói: “Bọn họ là người muốn gây sự, muốn Kỷ Thanh Y quỳ gối dập đầu với Thiệu Minh Châu.”

Trần Bảo Linh nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Từ Lệnh Sâm.

Ánh mắt Từ Lệnh Sâm trở nên sắc bén: “Thế tử Trữ Viễn Bá tân mắt thấy vị tiểu thư này ném bị thương Thiệu đại tiểu thư sao?”

Phản ứng đầu tiên của đại ca Thiệu chính là muốn thừa nhận nhưng không chịu nổi ánh mắt giết người của Từ Lệnh Sâm, cuối cùng đành nói thật: “Trước khi xá muội hôn mê, chính miệng chỉ vị tiểu thư này.”

“Cho nên thế tử Trữ Viễn Bá không cẩn thận kiểm chứng đã tin tưởng rồi?” Từ Lệnh Sâm thản nhiên cười: “Vị này là biểu tiểu thư của phủ Bình Dương Hầu, chuyện xảy ra lúc ấy, tay nàng đang ôm Mị Mị, thử nói xem, chẳng lẽ nàng có ba cánh tay hay sao?”

Đại ca Thiệu liền biến sắc, lập tức hiểu ra Thiệu Minh Châu nói dối: “Là do xá muội nhìn nhầm rồi.”

“Là nhìn nhầm lại còn bụng dạ khó lường, chắc chắn trong lòng thế tử Trữ Viễn Bá hiểu rõ.” Từ Lệnh Sâm vuốt đầu Mị Mị nói: “Vừa nãy chính miệng Mị Mị thừa nhận sai lầm với ta, nàng cũng chỉ muốn đùa giỡn với Thiệu đại tiểu thư, cũng không phải cố ý, chẳng lẽ thế tử Trữ Viễn Bá thật sự muốn bám riết đứa nhỏ này không tha? Nếu thật sự như vậy chúng ta cũng chỉ có thể đến ngự điện thẩm tra rồi.”

Một con khỉ, chính miệng nói với Từ Lệnh Sâm là nó ném?...

Kỷ Thanh Y cố gắng lắm mới không lén nhìn Từ Lệnh Sâm, người này thật sự là nói dối không chớp mắt.

“Điện hạ quá lời rồi.” Huynh đệ Thiệu gia đều cảm thấy khẩn trương, trên trán Thiệu đại ca đã chảy đầy mồ hôi: “Huyện chủ Minh Mị thiên chân đáng yêu, là xá muội không cẩn thận mới bị thương, xin điện hạ thứ tội cho xá muội vì đã mạo phạm quận chúa.”

“Tiểu cô nương đùa giỡn, va chạm là chuyện bình thường, ta sẽ không để trong lòng, thế tử Trữ Viễn Bá cũng đừng để trong lòng.” Từ Lệnh Sâm nói: “Rốt cuộc cũng do Mị Mị không đúng, ta sẽ dạy dỗ nàng, ta cũng sẽ mời thái y.”

“Đa tạ điện hạ.”

Từ Lệnh Sâm cứng mềm đều dùng, lửa giận của huynh đệ Thiệu gia đã sớm bị hắn chèn ép không còn bóng dáng, giống như tiểu hài tử đánh nhau, tùy ý vo viên nặn dẹp.

Lúc này Từ Lệnh Sâm mới hài lòng: “Nếu không còn chuyện gì, vậy thì lui ra đi, thuyền hoa của bản thế tử không thể chịu nổi nhiều người như vậy!”

Huynh đệ Thiệu gia như được đại xá, im hơi lặng tiếng trở về thuyền hoa của mình, cũng không ở lại mà chống* thuyền hoa, rời khỏi chỗ thị phi này.

*Hồi xưa thuyền không có động cơ mà di chuyển được là do thuyền phu sử dụng một cây tre hoặc gỗ dài chống xuống nước đầy thuyền đi.

Trần Văn Việt tiến lên nói cảm ơn: “Đa tạ điện hạ lúc này ra tay tương trợ, Bảo Linh ra tay đả thương người làm cho huyện chủ mơ hồ không biết chịu hàm oan, nếu ngày khác điện hạ có gì cần, nhất định Văn Việt sẽ báo đáp ân tình ngày hôm nay.”

“Cần gì phải khách khí câu nệ như thế? Bảo Linh là muội muội của ngươi chẳng lẽ không phải là muội muội của ta?” Thái độ của Từ Lệnh Sâm tùy ý lại thân thiết nói với Trần Văn Việt: “Ta nổi danh là bao che, chuyện xảy ra trên thuyền hoa của ta, chẳng lẽ ta lại có thể ngồi yên không để ý.”

Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Từ Lệnh Sâm, nhìn dáng vẻ ôn hòa của hắn lúc này, Trần Văn Việt chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoảng.

“Dù thế nào đi nữa, chuyện ngày hôm nay đều phải nhờ điện hạ rồi.” Trần Văn Việt chắp tay: “Cuộc thi đấu thuyền rồng đã kết thúc, chúng ta phải trở về rồi, không làm phiền điện hạ nữa.”

Từ Lệnh Sâm lơ đễnh, ôm Từ Mị Mị quay lại lầu hai.

Trần Văn Việt mang theo mọi người rời đi.

Kỷ Thanh Y để ý Trần Bảo Linh lại vô cùng trầm mặc, vừa rồi Từ Lệnh Sâm nói tỷ ấy là muội muội của hắn, không thể ngồi nhìn mà không quan tâm, lẽ ra tỷ ấy phải mừng rỡ như điên mới đúng, tại sao lại có biểu hiện bình tĩnh như thế?

“Bảo Linh, tỷ làm sao vậy?”

Trần Bảo Linh cứng đờ, khóe miệng giật giật: “Có thể do ngồi thuyền quá lâu, có chút khó chịu.”

Kỷ Thanh Y không nghi ngờ gì, để nàng tựa vào vai mình nghỉ ngơi: “Tỷ nhắm mắt dưỡng thần một chút, đợi lên đến bờ là ổn thôi.”

Trần Bảo Linh không nói gì nữa, thuận thế dựa vào vai Kỷ Thanh Y, bàn tay nắm chặt vạt áo.

Nàng thấy Sâm biểu ca đối xử với Kỷ Thanh Y không giống với mọi người. Bề ngoài thì không khác nhau gì cả nhưng nghiêm túc để ý sẽ phát hiện huynh ấy rất che chở Thanh Y, rất quan tâm đến Thanh Y. Nói gì mà che chở nàng, cô muội muội này, thật ra thì cũng chỉ là nể mặt Thanh Y mà  thôi.

Nàng thích Sâm biểu ca lâu như vậy, tại sao huynh ấy không nhìn thấy nàng?

Tại sao trong lúc bất chợt huynh ấy lại thích Thanh Y cơ chứ?

Vì nàng chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ tốt hay sao?

Trần Bảo Linh cảm thấy trong lòng ê ẩm, đôi mắt cũng ê ẩm, vùi mặt vào trước ngực của Kỷ Thanh Y.

Sau khi lên bờ, mọi người ngồi xe ngựa đến Lâu Ngoại Lâu. Lâu Ngoại Lâu buôn bán thịnh vượng, ngoài cửa rất nhiều xe ngựa, lầu một ngồi đầy người chưa nói, bên ngoài cửa sổ mọi người xếp hàng chờ mua đồ ăn dài thật dài.

Trần Văn Việt phân phó ba tiểu cô nương đội mũ che mặt, chính hắn ôm Kỷ Thanh Thái.

Thấy Trần Bảo Linh có vẻ không vui, Kỷ Thanh Y vội hỏi: “Việt biểu ca, huynh đã đặt nhã gian chưa?”

Trần Văn Việt thấy Trần Bảo Linh cúi đầu, cho rằng nàng vẫn chưa thoát khỏi chuyện Thiệu Minh Châu, lập tức tỏ vẻ ảo não nói: “Ai nha, huynh thế mà lại quên mất, phải làm sao bây giờ?”

“Tại sao lại quên được? Không phải chúng ta đã sớm tính đến ăn vịt hoang bát bảo rồi hay sao?” Trần Bảo Linh nghe xong liền nóng nảy, một tay vén mũ trùm đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Văn Việt: “Đại ca sẽ không trêu chọc muội chứ?”

“Ai nha, thật sự đã quên, hôm nay không ăn được vịt hoang bát bảo rồi.” Trần Văn Việt gõ đầu nói: “Hay là đổi chỗ khác đi, cá dương tiên của Bách Vị Cư cũng không tồi.”

“Đại ca huynh thật đúng là!” Trần Bảo Linh tức giận giậm chân: “Muội bị huynh làm cho tức chết.”

Nàng vô cùng tức giận, đôi mắt trừng lớn.

Trần Văn Cẩm vội nói: “Huynh biết ngay đại ca sẽ quên, để phòng ngừa, huynh đã đặt trước. Muội muội, muội cảm ơn huynh thế nào đây?”

“Có thật không?” Trần Bảo Linh vui mừng nhướn mày, kéo tay Trần Văn Cẩm hỏi: “Nhị ca không lừa muội chứ? Đã đặt trước thật sao?”

“Tất nhiên.” Trần Văn Cẩm gõ nhẹ vào trán của nàng, cưng chiều nói: “Chính là nhã gian mà chúng ta thường hay ngồi tên Tây Hồ Xuân Hiểu…”

Lời nói vừa dứt, Trần Bảo Linh đã cười hì hì, đeo mũ che mặt, vừa nói vừa chạy trước: “Muội vào trước chờ mọi người.”

Mọi người hết cách với nàng, cười lắc đầu.

Kỷ Thanh Y cũng thở phào nhẹ nhõm, đi theo sau.

Nàng đã quen với dáng vẻ Trần Bảo Linh hoạt bát ngang tàng, luôn cười hì hì. Đột nhiên Trần Bảo Linh trầm mặc, trong lòng nàng cũng cảm thấy buồn buồn.

Khó khăn lắm mới đến đại sảnh lại đụng phải thế tử Chu Vương Từ Lệnh Kiểm.

Trần Văn Cẩm tiến lên hành lễ, Từ Lệnh Kiểm đè thấp giọng nói: “Ta cải trang ra ngoài, không cần hành lễ làm ta bị bại lộ.”

Hắn lại quay sang Kỷ Thanh Y nói: “Ngày đó tại Đàm Thác Tự ta vô tình đụng chạm, vẫn muốn tìm cơ hội nhận lỗi với Kỷ tiểu thư. Nếu hôm nay đã gặp được hãy để ta làm chủ mời khách, an ủi ba vị tiểu thư, thế tử Bình Dương Hầu và Văn Cẩm làm người tiếp khách thay ta đi.”

Chuyện ngày đó đụng chạm, Trần Văn Việt cũng đã biết, vốn dĩ hắn không thích Từ Lệnh Kiểm, trong lòng suy nghĩ nếu Từ Lệnh Kiểm có cử chỉ bất thường gì, nhất định hắn sẽ ra tay giáo huấn Từ Lệnh Kiểm một trận.

Không ngờ Từ Lệnh Kiểm lại thản nhiên như vậy.

“Đa tạ ý tốt của điện hạ, tha lỗi cho ta đi hỏi ý tứ của xá muội trước đã.” Trần Văn Việt chắp tay với hắn, xoay người hỏi ý của Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Từ Lệnh Kiểm, nhìn qua tình huống này rõ ràng là Từ Lệnh Kiểm và Trần Văn Cẩm đã sắp xếp tốt. Thứ nhất chính là dù nàng có muốn trốn tránh cũng không trốn được, thứ hai nếu như nàng báo thù thất bại, Từ Lệnh Kiểm rất có khả năng sẽ lên làm hoàng thượng, nàng không muốn vì nàng mà quan hệ giữa Việt biểu ca và Từ Lệnh Kiểm bị bế tắc.

Kỷ Thanh Y gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Từ Lệnh Kiểm khẽ mỉm cười, vội gọi mọi người lên phòng trên lầu.

Ngược lại trên bàn cơm cũng không có gì xảy ra, Từ Lệnh Kiểm rất thành khẩn nói xin lỗi với mấy người Kỷ Thanh Y, kính mỗi người ba chén.

Trước khi Kỷ Thanh Y uống rượu, Trần Văn Việt đã ngăn lại: “Các nàng là tiểu cô nương, nếu uống say nhất định trưởng bối trong nhà sẽ trách phạt chúng ta, vẫn nên lấy trà thay rượu thì tốt hơn.”

“Là do ta sơ sót, không để ý lễ tiết.” Từ Lệnh Kiểm thẳng thắng bộc trực cũng làm Trần Văn Việt thay đổi cách nhìn.

Thật sự Kỷ Thanh Y cũng không biết uống rượu nên dùng nước trà thay thế.

Trong lúc mời rượu, Từ Lệnh Kiểm cũng không có gì bất thường.

Nhưng Kỷ Thanh Y biết Từ Lệnh Kiểm sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.

Đời trước cũng như thế, lần đầu tiên gặp nàng Từ Lệnh Kiểm đã giật mình luống cuống. Sau đó, Trần Văn Cẩm nhiều lần tạo ra cơ hội để nàng và Từ Lệnh Kiểm chung đụng.

Quả nhiên Từ Lệnh Kiểm không tiếp tục mạo phạm nàng nữa, luôn rỏ ra là người khiêm tốn.

Bọn họ làm như vậy chính là muốn nàng có ấn tượng tốt với Từ Lệnh Kiểm, chờ đến sau này xảy ra chuyện gì, mình có thể để mặc cho bọn họ định đoạt. Đáng tiếc bọn họ không được như ý nguyện, sau đó lại dùng Thanh Thái uy hiếp nàng.

Bây giờ họ lại lặp lại chiêu cũ. Nàng sẽ làm bộ như không biết chuyện gì cả, đợi đến khi xảy ra chuyện sẽ đánh bọn họ trở tay không kịp.

Vì nghĩ như thế nên trong lòng Kỷ Thanh Y cũng không cảm thấy quá khó chịu nữa, Từ Lệnh Kiểm cũng không đáng sợ như vậy nữa, so sánh với người như Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Kiểm cũng chỉ giống như một con chuột cống, chỉ biết sử dụng những thủ đoạn ti tiện ám muội, thật sự không phải là người giỏi giang.

Nàng bắt đầu thoải mái thưởng thức một bàn mỹ thực, chính mình ăn ngon uống tốt cũng không quên gắp thức ăn cho Thanh Thái.

Bên cạnh Trần Bảo Linh cũng ăn ngấu ăn nghiến, ăn uống thật vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Từ Lệnh Kiểm tính tiền rồi cáo từ trước, toàn bộ sự việc đều thể hiện sự tao nhã lễ độ, thật sự giống như chỉ là vô tình gặp mặt sau đó nhận lỗi.

Trong lòng Trần Văn Việt thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu thật ra hắn có nghi ngờ Trần Văn Cẩm.

Mọi người Trần gia nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy đến hiệu sách mua sách.

Thì ra trước lúc bọn họ ra ngoài một ngày, Khúc tiên sinh phân phó nhiệm vụ để các nàng mua mấy quyển sách về cắm hoa, về nhà nghiên cứu thật tốt.

Bọn họ vui chơi nửa ngày, trước khi về nhà thì làm chuyện này cho xong.

Một bộ sách rất đắt giá, là xa xỉ phẩm, bình thường những người mua sách đều là những người coi trọng sự giàu sang, thanh khiết, cho nên có người đặc biệt mở ra cửa hàng sách sạch sẽ chuyên cung cấp sách cho những cô nương giàu sang đến lựa chọn.

Kỷ Thanh Thái đi đứng bất tiện, Trần Văn Việt bế hắn lên lầu một để tùy ý lựa chọn.

Trần Văn Cẩm đưa mấy người Kỷ Thanh Y lên lầu hai.

Khúc tiên sinh yêu cầu mỗi người mua một bộ sách khác nhau cho nên vừa lên lầu hai mọi người đều tách ra. Lê Nguyệt Trừng và Kỷ Thanh Y vốn không hòa hợp, sớm đã không biết chạy đi nơi nào, Trần Bảo Linh vẫn ở chỗ cách Kỷ Thanh Y không xa.

Trần Văn Cẩm nói với Trần Bảo Linh: “Muội muội, ở lầu ba có rất nhiều thoại bản xưa, muội có muốn lên xem một chút không?”

Tất nhiên Trần Bảo Linh vô cùng vui mừng: “Muội gọi Thanh Y đi cùng.”

Trần Văn Cẩm lại nói: “Muội lên chọn trước đi, sau đó làm Thanh Y bất ngờ, không phải tốt hơn sao?”

“Ý kiến hay.” Trần Bảo Linh bị hắn thuyết phục, vui mừng lên lầu ba.

Trần Văn Cẩm thấy vậy, mỉm cười đắc thắng.

Hắn đi đến cạnh cửa sổ, vẫy vẫy tay với bên dưới, sau đó đến phòng nghỉ ngơi ở lầu một, ngồi thưởng thức trà