Sủng Thê Làm Vinh

Chương 33




“Thế tử điện hạ...” Bị người bắt quả tang, Kỷ Thanh Y vừa xấu hổ vừa chột dạ.

Từ Lệnh Sâm lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người đi lên.

Mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt thể hiện rõ sự không vui.

Trong lòng mọi người đều rùng mình, biết Kỷ Thanh Y đã gây họa rồi.

Trần Văn Việt đầu tàu gương mẫu, nghiêm nghị nói với bóng lưng Từ Lệnh Sâm: “Thế tử điện hạ, xá muội tuổi nhỏ, đều là người làm ca như ta không đúng.”

Hắn nói xong liền muốn đi lên lầu giải thích cùng Từ Lệnh Sâm.

Kỷ Thanh Y ngăn cản hắn: “Việt biểu ca, vẫn là để muội lên giải thích với Thế tử Ninh Vương đi.”

Bộ dáng Từ Lệnh Sâm trở mặt, Kỷ Thanh Y đã từng chứng kiến qua, nếu hắn thật sự tức giận thì làm sao có thể để Việt biểu ca nói thay nàng.

“Không được!” Trần Văn Việt lên tiếng cự tuyệt: “Ta là ca ca cua muội, việc này do ta định đoạt.”

“Đây không phải chuyện do người nào định đoạt, người khởi xướng là muội, Thế tử Ninh Vương cũng nhìn thấy rõ, Việt biểu ca lên rồi không chừng ngài ấy lại nghĩ chúng ta lừa gạt ngài ấy. Vẫn là để muội đi đi, muội là nữ nhi, cho dù ngài ấy không có phong độ cũng không thể đánh muội.”

“Đúng vậy, Việt biểu ca.”Lê Nguyệt Trừng vốn không nói chuyện cũng lên tiếng: “Thế tử Ninh Vương vô cùng khâm phục Kỷ thúc nên sẽ không làm khó Thanh Y, hơn nữa, không phải Thanh Thái vẫn còn ở đây sao? Nể mặt Thanh Thái ngài ấy cũng sẽ không làm gì Thanh Y đâu.”

“Nguyệt Trừng nói rất đúng!”

Tuy Kỷ Thanh Y biết Lê Nguyệt Trừng không có ý tốt, nhưng giờ phút này vẫn quyết đoán nói: “Chính vì thế mọi người ở đây chờ muội.”

Vẻ mặt mọi người lo lắng, chỉ có ánh mắt Trần Bảo Linh vẫn luôn hâm mộ.

Nhìn Kỷ Thanh Y ôm Từ Mị Mị lên, tâm trạng Lê Nguyệt Trừng vô cùng sảng khoái.

Kỷ Thanh Y cùng Trần Bảo Linh gặp rắc rối, tính kế con khỉ của Thế tử Ninh Vương, còn bị Thế tử Ninh Vương bắt quả tang.

Ai chẳng biết Thế tử Ninh Vương là người cực kỳ bao che khuyết điểm, bây giờ, có Kỷ Thanh Y chịu tội thay rồi.

Thanh Thái đang viết văn, Từ Lệnh Sâm đứng ở bên cạnh hắn nhìn, Kỷ Thanh Y há miệng thở dốc muốn nói lại thôi, nàng phát hiện Từ Lệnh Sâm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái, khiến cho nàng cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể ôm Từ Mị Mị đứng đó.

Đợi cho Kỷ Thanh Thái viết chữ xong, ngẩng đầu thấy Kỷ Thanh Y, lập tức liền nở nụ cười: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại lên đây? Là tới xem đệ viết chữ à?”

“Tỷ tỷ đệ lên đây là có chuyện muốn nói với ta.” Từ Lệnh Sâm thay Kỷ Thanh Y trả lời, sau đó nói: “Thanh Thái, để cho Trịnh Tắc đỡ đệ đi xuống nghỉ một lát, ta cùng tỷ tỷ đệ xem trước một chút văn chương đệ viết, sau đó lại nói chuyện với đệ.”

Kỷ Thanh Thái cười tít mắt đáp lại, tuyệt không cảm thấy Từ Lệnh Sâm sắp sếp có gì không ổn.

Trong lúc này, trên lầu chỉ còn lại hai người Kỷ Thanh Y cùng Từ Lệnh Sâm.

Từ Lệnh Sâm thong thả bước tới bên người Kỷ Thanh Y: “Sao lại không nói, không phải vừa mới nói năng rất hùng hồn sao?”

Giọng nói hắn bình tĩnh, trong lúc này Kỷ Thanh Y thật không cách nào phân biệt được hắn có tức giận hay không, chỉ cảm thấy hắn đứng cạnh nàng, khí thế bức người.

“Điện hạ, vừa rồi là ta thuận miệng nói, ngài đừng coi là thật...”

“Nhưng ta lại coi là thật rồi.” Từ Lệnh Sâm đột nhiên bước một bước về phía nàng, cùng nàng mặt đối mặt, gần như là sát nhau: “Mỗi một câu nàng nói, ta đều coi là thật, chẳng lẽ nàng không biết sao?”

Giọng nói của hắn ái muội cũng thôi, nhưng lúc nói chuyện hơi thở cứ bao quanh nàng khiến nàng không chịu nổi.

“Oanh”, Kỷ Thanh Y cảm giác trong đầu trống rỗng, trên mặt nóng rát.

“Vậy ngài tính toán xử trí ta như thế nào?” Nàng tâm hoảng ý loạn, lui về phía sau một bước.

Từ Lệnh Sâm không nghĩ tới chính mình đã nói đến mức này mà nàng vẫn bất vi sở động, trong lòng cũng có chút tức giận: “Chẳng lẽ trong lòng nàng, ta chính là loại người hở một chút là xử lí người ta sao?”

Hơi thở ái muội, bức người liền biến mất không thấy nữa, Kỷ Thanh Y thở dài nhẹ nhõm, lý trí cũng trở lại.

“Đương nhiên không phải, thế tử, ta cảm thấy được ngài khoan hồng độ lượng lại phong khoáng, là một đấng nam nhi văn võ song toàn.”

Ài, một lần sảy chân để hận nghìn đời, đã làm sai chuyện bị người ta bắt gặp, cũng chỉ có thể trái lương tâm nịnh hót hắn một phen thôi.

“Thật vậy chăng? Nàng thật sự cho là như vậy?” Ánh mắt Từ Lệnh Sâm sáng lên, sáng như trăng giữa núi rừng, hết sức chân thành, chờ mong nhìn Kỷ Thanh Y, giống như lời nàng nói vốn vô cùng quan trọng.

Anh mắt này, Kỷ Thanh Y đã từng gặp qua, chính là ánh mắt lúc đệ đệ Thanh Thái nhà nàng khi nhìn thấy Từ Lệnh Sâm.

Lòng nàng bỗng trở nên mềm nhũn, không đành lòng để cho ánh mắt sáng ngời này trở nên u tối: “Đương nhiên là thật, điện hạ là rồng trong loài người, là hình mẫu nam tử trong thiên hạ.”

Trên mặt Từ Lệnh Sâm lập tức tràn đầy ý cười, ánh mắt sáng như ngọc trai khiến người ta không dám nhìn.

Từ Lệnh Sâm sinh ra đã có địa vị cao, là người được Hoàng đế tin tưởng, đối với kẻ địch tâm ngoan thủ lạt, trở mặt vô tình. Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có tình yêu, hi vọng người trong lòng đón nhận lấy tình cảm chân thành của hắn.

Cố gắng lâu như vậy, rốt cục nghe được Kỷ Thanh Y khẳng định, hắn sao có thể không vui đây?

Thì ra trong lòng nàng, hắn cũng là một người hoàn mỹ như thế.

Người hắn đặt trên đầu quả tim cho rằng hắn là đức lang quân hiếm có trên thế gian.

Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ dịu dàng: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

Hắn thật cao hứng, Kỷ Thanh Y có thể cảm giác được, một khi đã như vậy, vậy thì thừa dịp hắn cao hứng, bỏ qua sự việc vừa rồi đi.

“Chuyện vừa rồi là ta không đúng, điện hạ khoan hồng độ lượng, không so đo với ta, ta cũng coi như chưa từng làm chuyện gì.” Kỷ Thanh Y đứng lên nhún người cảm ơn Từ Lệnh Sâm: “Cảm ơn điện hạ.”

“Nàng ngồi đi, ta có việc muốn nói với nàng.” Từ Lệnh Sâm nói: “Lần trước ta nói với nàng tìm người làm xe lăn bây giờ đã tìm được người, có điều hiện tại hắn còn bề bộn nhiều việc do còn phải làm cơ quan diều hâu cho Thánh Thượng nên không rảnh. Ta đã nói với hắn, chờ lúc thích hợp sẽ dẫn Thanh Thái đi gặp hắn, để hắn làm cho Thanh Thái một chiếc xe lăn.”

“Thật sao? Thật sự có thể chứ?” Kỷ Thanh Y lập tức kinh hỉ đứng lên: “Vậy chừng nào Thanh Thái có thể đi được?”

Bộ dáng vui sướng của nàng giống như nụ hoa mới hé nở mang theo những giọt nắng buổi sớm, Từ Lệnh Sâm thấy mà trong lòng nhảy loạn.

Hắn mỉm cười gật đầu: “Ta sắp xếp xong sẽ thông báo cho nàng.”

Tiếng nói vừa dứt, một hồi tiếng trống như vang vọng khắp đất trời, tứ phương đều chấn động.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy giữa hồ nước hai chiếc thuyền rồng xuất hiện vô cùng huyền bí, tiếng trống dồn vang phát ra từ đây.

Hai bên thuyền hoa tiếng người ồn ào, kinh ngạc không ngừng reo hò cổ vũ cho đoàn thuyền.

“Vậy thì xin nhờ điện hạ rồi.” Kỷ Thanh Y lại cúi đầu về phía Từ Lệnh Sâm: “Nếu như không còn việc gì, ta liền không quấy rầy điện hạ quan sát trận thi đấu thuyền rồng nữa.”

Từ Lệnh Sâm còn chưa thỏa mãn, trong lòng không muốn, nhưng cũng biết nán lại lâu cũng không tốt nên liền đứng dậy tiễn nàng xuống.

Không ngờ đột nhiên đất trời như rung chuyển, thuyền hoa kịch liệt lay động.

Sắc mặt Kỷ Thanh Y đại biến, thân thể không thể khống chế nghiêng về một phía, mắt thấy sắp phải té ngã trên đất, đột nhiên một cánh tay hữu lực ôm nàng vào lòng.

Từ Lệnh Sâm ôm nàng trong ngực, một tay nắm lấy eo nàng, một tay khác vòng qua sau lưng ôm nàng: “Đừng sợ.”

Chấn động kia cũng chi trong chớp mắt liền dừng, thuyền hoa lại khôi phục lại yên tĩnh vốn có.

Kỷ Thanh Y bị hắn ôm, mặt nàng úp vào lồng ngực nam tính đầy mùi hương xà phòng mát rượi cùng hơi thở nóng bỏng của hắn.

Kỷ Thanh Y choáng váng, trái tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng rối loạn: “Thế nào, không sao rồi chứ? Bây giờ còn lắc lư không?”

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” Từ Lệnh Sâm trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: “Còn đang lắc lư đấy.”

Ở khúc ngoặt cầu thang xuất hiện một bóng dáng.

“Các ngươi! Đang làm cái gì!” Trần Bảo Linh nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được những gì chính mình nhìn thấy: “Kỷ Thanh Y, Sâm biểu ca, các người làm sao có thể...”

Kỷ Thanh Y bỗng nhiên ngẩng đầu, một tay đẩy Từ Lệnh Sâm ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bổ nhào tới một tay bịt lấy cái miệng còn đang kinh hô của Trần Bảo Linh.

“Bảo Linh tỷ đừng kêu, không phải như tỷ nghĩ đâu, vừa rồi thuyền hoa đột nhiên lắc lư, muội vấp ngã, thế tử chỉ là đỡ muội dậy thôi.”

Kỷ Thanh Y nói vừa nhanh vừa vội, gần như là trong một hơi nói xong sau đó mới bỏ tay ra.

Trần Bảo Linh bán tín bán nghi nói: “Thật sự chỉ là như thế?”

“Đương nhiên là thật.” Mặt Kỷ Thanh Y vốn dĩ cực kỳ hồng, lại bởi vì Trần Bảo Linh đến, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Nếu không có Thế tử đỡ muội, có khi muội đã ngã xuống thang lầu rồi. Thang này cao như vậy, nếu như thực ngã xuống chỉ sợ muội sẽ không chịu được. Tỷ thế nào, vừa rồi thuyền hoa lắc lư, có sao không?”

“Tỷ không sao, chỉ ngã một chút, tỷ nghĩ trận đấu cũng sắp bắt đầu nên định đi lên gọi muội, không nghĩ tới...” Nàng ấy chớp mắt nhìn tới nhìn lui giữa hai người Kỷ Thanh Y cùng Từ Lệnh Sâm, đột nhiên đè thấp thanh âm hỏi Kỷ Thanh Y: “Các người thật không có gì?”

Trái tim Kỷ Thanh Y đập liên hồi.

Vốn là Từ Lệnh Sâm kéo nàng, vừa vặn bị tỷ ấy thấy được, nhất thời cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Thật sự không có việc gì, chúng ta xuống đi, đừng quấy rầy thế tử nữa.”

Nhìn bộ dáng nàng hận không thể giải thích rõ ràng quan hệ giữa hai người, Từ Lệnh Sâm liền nhíu mày.

Kỷ Thanh Y lôi kéo Trần Bảo Linh xuống lầu.

Nàng sợ Trần Bảo Linh nói lung tung, cướp lời nói với Trần Văn Việt trước: “Sự tình đã nói rõ, Thế tử Ninh Vương cực kì rộng lượng sẽ không trách tội.”

Sau khi nói xong, liền lôi kéo Trần Bảo Linh đến một bên dặn dò: “Sự tình vừa rồi, tỷ phải giữ kín như bưng, ai cũng không được nói, biết không?”

Trần Bảo Linh gật đầu: “Muội không nói tỷ cũng biết rõ, sự tình này nếu truyền ra ngoài, khẳng định có rất nhiều người muốn giết muội.”

“Có điều, muội thật có phúc nha, lại được Sâm biểu ca ôm, ông trời sao lại bất công thế chứ? Sao lại vừa lúc muội đi lên thì thuyền lắc lư? Vì cái gì không cho tỷ cơ hội này?” Đôi mắt Trần Bảo Linh tỏa sáng, nước miếng cũng sắp chảy ra: “Eo của Sâm biểu ca thế nào? Lồng ngực có phải rất rộng rãi vững chắc không, cánh tay của hắn có phải rất hữu lực không? Được hắn ôm cảm giác như thế nào?”

Kỷ Thanh Y càng nghe nàng ấy nói càng thấy quá, chỉ nghĩ muốn khẩn trương cho qua chuyện này: “Lúc ấy muội sợ gần chết nào có để ý những thứ này.”

“Cơ hội tốt như vậy, sao muội có thể dễ dàng bỏ qua chứ!” Trần Bảo Linh bóp cổ tay thở dài: “Như thế nào cũng phải cảm thụ Sâm biểu ca một chút chứ, ài, muội thật đúng là...”

Đột nhiên nàng ấy dừng lại, mở to hai mắt, giống nhớ tới cái gì, nhìn Kỷ Thanh Y: “Sẽ không phải muội cố ý bổ nhào vào lòng Sâm biểu ca chứ?”

Kỷ Thanh Y chán nản, bàn tay khẽ véo thắt lưng Trần Bảo Linh: “Cho tỷ nói hưu nói vượn!”

“Được, được, tỷ sai rồi còn không được sao?” Nàng ấy cầm lấy bàn tay Kỷ Thanh Y cầu xin tha thứ: “Sâm biểu ca là người lạnh lùng nhất, bằng không cũng sẽ không cự tuyệt Thiệu Minh Châu, hắn làm sao có thể chủ động đỡ muội? Tỷ cảm thấy Sâm biểu ca đột nhiên rất kỳ lạ, thuận miệng hỏi một chút, cũng không phải không tin muội.”

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện rât kỳ quái.

Bên kia thuyền rồng trận đấu kết thúc, Thiệu Minh Châu cũng đã được băng bó đưa về nhà. Trên trán rách một đường, cũng không thương tổn đến gân cốt, nếu dưỡng thương tốt cũng sẽ không lưu lại sẹo, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi.

Nhưng huynh đệ Thiệu gia lại cảm thấy mọi chuyện không thể dễ dàng cho qua như thế được, ầm ĩ nhảy lên thuyền hoa của Từ Lệnh Sâm, yêu cầu Kỷ Thanh Y cúi đầu xin lỗi Thiệu Minh Châu.

Trần Văn Việt dĩ nhiên không đồng ý, mấy người càng nói càng hăng, mắt thấy liền sắp động thủ.

Chỉ nghe “Chít chít” vài tiếng, Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm ôm khỉ con từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống.

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua mọi người, thản nhiên nói: “ Thế tử Ninh Viễn Bá thật là uy phong.”