Chương 3: Deja Vu
…
Mặc dù vẫn chưa rõ ràng cơ chế hoạt động của trò chơi, nhưng với một tuyển thủ lão làng, cùng nhiều năm kinh nghiệm đọc truyện, xem phim như Sùng Súy La thì cũng không quá khó khăn để tìm ra cách sử dụng kho đồ.
Gã thầm đọc lên hai từ ‘Túi đồ’ trong suy nghĩ thì ngay lặp tức, một màn hình giả lập có chút trong suốt hiện ra trước mặt, chứa toàn bộ loạn thất bát tao đồ vật như: Muỗng, nồi, muối, bánh mì, nước suối,… Điều này khiến cho gã tự hỏi đây có phải là một trò chơi với chủ đề là nấu ăn, dã ngoại hay cắm trại gì gì đó hay không nữa.
“Để xem xem nhận được kỹ năng gì, cầu trời là nó đừng có phế”
Nói xong, gã lại lần nữa thầm ra lệnh ‘Mở ra Thẻ ngẫu nhiên kỹ năng’
*Keng! Mở ra ‘Thẻ kỹ năng ngẫu nhiên’ thành công*
*Nhận được: Bị động kỹ năng ‘Linh hồn yếu đuối’*
???
Cái quỷ gì đây?
“Linh hồn yếu đuối?” – Sùng Súy La không thể tin được vào tai mình khi nghe thấy tên kỹ năng.
Cạn lời.
Gã thật không còn gì để nói về những kẻ thiết kẻ ra trò chơi này nữa rồi. Từ vẻ ngoài của Cabin giả lập, tên trò chơi đến lẫn mệnh danh cho kỹ năng đều thật sự quá củ chuối.
Quá củ chuối.
Nội nghe thôi cũng đủ rồi...
Linh hồn yếu đuối.
Ngay khi đang âm thầm đậu đen rau muống thì…
‘Cạch!’
Bất chợt, xuất hiện thanh âm tựa như một đoạn nhánh khô nào đó vừa bị giẫm nát.
Sùng Súy La vội xoay người lại thì chỉ thoáng nhìn thấy một bóng đen lao vụt về phía mình. Gã vội đưa tay lên chống đỡ theo bản năng.
Một thứ gì đó đâm sầm vào thân hình, lực đẩy quá mạnh khiến cả người gã ngã nhoài trên mặt đất. Cảm giác đau điếng từ cánh tay truyền đến khiến gã suýt chút thì ngất đi. Cố gắng tỉnh táo, gã nhìn rõ cánh tay mình đang bị một con chó đen cắn tuôn ra đầy máu tươi.
“CON MẸ MÀY” - Sùng Súy La gầm lên, cánh tay còn lại liền rút lấy cái dao găm từ trong không gian túi đồ ra rồi liên tiếp đâm vào thân con súc vật.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi làm gã muốn n·ôn m·ửa ngay lặp tức.
‘Ọe’
Người và thú lẫn nhau thương tổn.
Kẻ b·ị t·hương lại muốn làm tổn thương kẻ khác.
Con chó dữ vẫn lì lợm cắn chặt lấy cánh tay không nhả. Hàm răng nhọn hoắc của nó xỏ xuyên qua da thịt gã.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sùng Súy La cảm nhận được nỗi đau khi thân thể bị sống sờ sờ xé rách. Hàm răng gã cắt chặt đến nỗi chảy cả máu, nước mắt trào ra, đầu quay cuồng choáng váng. Trong mơ hồ, gã thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cánh tay vang kẽo kẹt như sắp bị nghiền nát.
Làm một người hiện đại, gã đã bao giờ phải đối mặt với thú dữ?
Giờ phút này, với niềm cầu sinh mãnh liệt, trong vô thức, Sùng Súy La chỉ biết điên cuồng xiên dao vào con chó.
Máu tươi vung vẩy khắp mặt đất, không rõ là của người hay của thú.
Một lúc sau, chẳng biết thân thể đã ăn bao nhiêu nhát đâm, con chó dần dần yếu đi, rồi c·hết hẳn.
Thở hồng hộc khi vừa thoát khỏi hiểm nguy, Sùng Súy La dường như nghe thấy bên tai tiếng nhắc nhở của hệ thống
*Keng! Chúc mừng túc chủ lên cấp 2*
Đẩy cái xác của con thú dữ sang một bên, Sùng Súy La mới giật mình phát hiện đó đâu phải con chó gì, nó rõ ràng là một con sói đen.
Nhìn lấy cánh tay trái đã be bét máu thịt lẫn lộn, thậm chí còn có thể thấy rõ cả xương trắng, trong lòng gã không khỏi hoảng hốt.
Không rét mà run.
Lưng gã đã ướt đẫm mồ hôi, bùn đất trộn lẫn cùng với máu.
Ở hiện thực, cánh tay này đã từng b·ị t·hương tổn, vừa vào trong trò chơi không những lại bị phế đi, mà còn suýt bồi thêm cái mạng nhỏ. Gã có chút choáng vì mất máu.
Lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, Sùng Súy La nhanh chóng làm ra quyết định – “Trước hết cần phải trị liệu, sau đó phải lặp tức rời khỏi nơi này, để tránh mùi máu tươi dẫn đến những phiền toái khác.”
Nên biết rằng – Sói là loài vật sống theo bầy.
Nghĩ là làm, Sùng Súy La vội vã lấy ra ‘thuốc chữa thương’ trong túi đồ. Gã thầm may mắn khi gói quà lớn dành cho người mới có thứ này.
“Hi vọng là nó có tác dụng”
Dứt lời, Sùng Súy La cũng chẳng cần suy xét xem đây là thuốc dùng thoa ngoài da hay dùng để uống, cứ thế mà ừng ực nốc vào cả chai. Vừa trôi qua cuống họng, gã liền cảm thấy một cỗ ấm áp đang dần dần lan tỏa khắp cả thân thể. Thoáng chốc, cả cánh tay đã khôi phục như chưa từng chịu tổn thương, không hề để lại dù một cái sẹo nhỏ.
“Quá tốt rồi”
Sùng Súy La ngồi bệt xuống mặt đất, thở phào nhẹ nhõm.
Sống hơn hai mươi lăm mùa Thu, gã chưa bao giờ có trải nghiệm nào đặc sắc như thế này. May mắn, đống vật phẩm loạn thất bát tao mà gã đã thầm chê bai lúc nãy lại cứu mình một mạng.
Quả đúng là ‘Có còn hơn không’ mà.
Nhớ lại những gì mình vừa trải qua, Sùng Súy La cảm thấy mọi thứ trong trò chơi này thật chân thực đến mức khủng bố. Từ cảnh vật xung quanh, âm thanh, mùi hương đến cả những nỗi đớn đau.
Hệt như thật.
Nếu như không phải thỉnh thoảng lại nghe thấy bên tai vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống trò chơi, thì Sùng Súy La có lẽ đã nghĩ rằng mình vừa xuyên không đến một thế giới khác.
Mãi mê suy nghĩ, gã không hề phát hiện rằng một chùm sáng từ trong xác con sói chui ra, đang lặng lẽ bay về phía mình.
“…”
Chùm sáng vọt đến, lao thẳng vào người của Sùng Súy La.
“Hả?”
Ngay khi gã phát hiện ra, thì mọi thứ đã quá muộn.
Không kịp phản ứng, Sùng Súy La chỉ cảm thấy cả người như sắp tan thành từng mảnh. Dường như nỗi đau này phát ra từ sâu thẩm tận linh hồn, nó còn kinh khủng hơn cả những gì mà gã vừa phải trải qua khi nãy.
Cả người gã co quắp lại trên mặt đất như một con tôm luộc, đỏ bừng. Da thị gã bắt đầu nứt ra từng mảnh như một món đồ sứ vỡ.
Sùng Súy La không khỏi cắn chặt răng vì đau đớn.
Hơi thở dồn dập.
Gã ngất đi.
# Đến đây là hết truyện rồi nha bà con, nhân vật chính của chúng ta đ·ã c·hết cụ nó rồi. #
Không biết đã trải qua bao lâu.
Khi Sùng Súy La mở mắt tỉnh lại thì đã nhìn thấy mình đang nằm trong một thùng gỗ lớn, bên trong còn ngâm lấy nhiều mảnh rễ, vỏ cây cùng các loại hoa, lá.
Có lẽ là một loại nước thuốc.
Ngay cả khi ngất đi, trò chơi cũng không tự động đăng xuất mà vẫn chờ lấy gã tự mình tỉnh lại, thật hết nói nổi.
Gã thở ra một hơi khi cảm nhận được cả người đã không còn đau nhức, thậm chí thân thể dường như càng thêm sức sống, tinh thần cũng phấn chấn hơn,.
“Là do đám nước thuốc này sao?”
Sùng Súy La hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, gã tự hỏi liệu trò chơi này sẽ giữ chân lại được bao nhiêu người khi khởi đầu quá mức khó nhằn như vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, gã bỗng nhớ đến thứ gì đó.
“Linh hồn yếu đuối?”
Vừa nhớ đến cái kỹ năng ấy, gã vội vàng mở ra bảng thông tin cá nhân của mình:
*Tên: Sùng Súy La*
*Cấp: 2*
*Kỹ năng: Linh hồn yếu đuối*
*Điểm kỹ năng: 2*
Thứ khiến Sùng Súy La chú ý lúc này không phải là bảng thông tin đơn sơ đến thương cảm, mà chính là kỹ năng 'Linh hồn yếu đuối'
Khi gã tập trung vào nó, không gian xung quanh bỗng chốc tối sầm đi.
Sùng Súy La còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy có tiếng bước chân đang hướng về phía mình, kèm theo đó là âm thanh loảng xoảng như những sợi xích sắt đang bị kéo lê trên đất.
Ngay tức khắc, Sùng Súy La muốn lao ra khỏi thùng tắm, nhưng lại chợt nhận ra cả người mình lại không thể cử động. Khi gã ngẩng đầu nhìn lại, từ trong bóng tối có hai ngọn lửa màu xanh lập lòe nhảy múa chầm chậm bay đến.
Dần dần, chúng càng ngày càng gần.
Đột nhiên, một cái đầu lâu bất ngờ xuất hiện trước mặt, đang mỉm cười quái dị nhìn chòng chọc vào gã, trong hốc mắt lập lòe hai ngọn lửa màu xanh. Một tay nó nâng cao chiếc đèn lồng chứa đầy những quả cầu nhỏ li ti đang phát sáng cùng những tiếng rên rỉ, khóc than nghe sởn cả da đầu.
Dù rất hoảng sợ, nhưng Sùng Súy La cũng chẳng thể làm gì, dù cho là phát ra một tiếng thét. Gã chỉ biết trơ mắt ra mà nhìn lấy những sợi xích sắt như những con rắn từ tốn bò lên thân thể, rồi từng chút từng chút siết lấy cổ họng mình.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Không thể thở.
Tầm mắt dần tối đi.
Sinh mệnh chậm rãi trôi qua.
Cái c·hết ôn nhu ôm lấy gã.
Trước lúc tàn hơi, bên tai Sùng Súy La còn nghe văng vẳng giọng nói khàn khàn, u ám như cả ngàn năm chưa lên tiếng của bộ xương kia – “Kẻ yếu không có quyền lựa chọn cách để c·hết”
Không biết đã trải qua bao lâu.
Khi Sùng Súy La mở mắt tỉnh lại thì đã nhìn thấy mình đang nằm trong một thùng gỗ lớn, bên trong còn ngâm lấy nhiều mảnh rễ, vỏ cây cùng các loại hoa, lá.
Có lẽ là một loại nước thuốc.
Ngay cả khi gã ngất đi, trò chơi vẫn không tự động đăng xuất mà chờ lấy gã tự mình tỉnh lại, thật hết nói nổi.
Gã thở ra một hơi khi cảm nhận được cả người đã không còn đau nhức, thậm chí thân thể dường như càng thêm sức sống, tinh thần cũng phấn chấn hơn,.
“Là do đám nước thuốc này sao?”
Sùng Súy La hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, gã tự hỏi liệu trò chơi này sẽ giữ chân lại được bao nhiêu người khi khởi đầu quá mức khó khăn như vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, gã bỗng nhớ đến thứ gì đó.
“Linh hồn yếu đuối?”
Vừa nhớ đến cái kỹ năng ấy, gã vội vàng mở ra bảng thông tin cá nhân của mình:
*Tên: Sùng Súy La*
*Cấp: 2*
*Kỹ năng: Linh hồn yếu đuối*
*Điểm kỹ năng: 2*
Thứ khiến Sùng Súy La chú ý lúc này không phải là bảng thông tin đơn sơ đến thương cảm, mà chính là kỹ năng 'Linh hồn yếu đuối'.
‘Déjà vu?’ – Sùng Súy La thầm nhíu mày, cảm giác những thứ này thật quen thuộc, dường như mình đã từng trải qua rồi thì phải?
Không chỉ riêng gã, mà ngay cả người đang đọc được dòng chữ này cũng sẽ có cảm nhận y như vậy.
Một hiện tưởng ảo giác, cảm thấy quen thuộc trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào – Promnesia hay còn gọi với cái tên khác
– Déjà vu.
---oCo---