Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sùng Súy La

Chương 2: Sùng Súy La




Chương 2: Sùng Súy La



Bầu không khí thoáng chốc có chút nặng nề.

“Huấn luyện viên, hình như thầy đã quên là em đã không còn đủ khả năng để thi đấu rồi sao?”

Nghe thấy giọng điệu trong lời nói của gã đã thay đổi, vị huấn luyện viên vội vàng trả lời: “Lê Nghiễm, bình tĩnh nào. Dù cho c·hấn t·hương của cậu có như thế nào đi chăng nữa, thì trong trò chơi này cũng sẽ không bị ảnh hưởng đâu, không cần quá lo lắng. Mọi thứ sẽ ổn thôi, tự tin lên chứ nhà vô địch”

‘Nhà vô địch – Chỉ một cụm từ đơn giản đến thế thôi, nhưng nó lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác với Lê Nghiễn, điều đó khiến những cảm xúc đang ngủ yên nơi sâu thẩm của gã như bừng tỉnh dậy.

Ngày ấy, dưới ngôi sao vàng trên ngọn cờ màu máu, gã đã từng tự nhủ thầm rằng bản thân sẽ cống hiến hết khả năng của mình cho đất nước này, và lời hứa đó đến tận bây giờ gã vẫn chưa hề quên. Lê Nghiễm tạm thời đè nén những nỗi niềm khó nói trong lòng, rồi hỏi lại với thanh âm có chút run run cùng một sự chờ mong:

“Em có thể chứ? Thật sự?”

“Thật, đương nhiên thật” – Giọng vị huấn luyện viên tràn đầy sự chắc chắn. – “Chỉ cần cậu đồng ý tham gia, thì mọi việc hoàn toàn không có vấn đề gì cả”

“…”

“Huấn luyện viên, cảm ơn thầy” – Sau một hồi lặng yên, Lê Nghiễm mở lời phá vỡ sự trầm mặc, giọng gã gần như khản đặc: “Em sẽ trân trọng cơ hội lần này”

---oCo---

Nhìn vào cái hộp đen to tướng ở trước mặt mình, Lê Nghiễm có cảm giác là lạ, bởi vì càng quan sát, gã lại càng cảm thấy nó quá giống…

“Giống hệt cái quan tài” – Vừa nói, gã vừa đưa tay khẽ sờ lên trên nó, một cảm giác lành lạnh truyền vào da thịt.

Đây chính là Cabin giả lập của trò chơi mà huấn luyện viên họ Lê đã để người chuyển đến vào sáng ngày hôm nay. Không biết đây là thiết kế của tên não lừa nào, nhưng rõ ràng nó khiến người chơi có cảm giác như đang nằm trong ‘nơi yên giấc ngàn Thu’ thế này thì cũng quá ác tâm.

Hồi tưởng lại những lời ‘hướng dẫn sử dụng’ mà nhân viên kỹ thuật đã căn dặn, Lê Nghiễm hít sâu vào một hơi.

Đã đến giờ Close Beta.

Không muốn chờ đợi thêm nữa, gã nhấn vào cái nút bên trên, bàn tay có chút run rẫy, không rõ do phấn khích hay là vì lo lắng.

Cabin trò chơi chậm rãi mở ra, Lê Nghiễm bước vào bên trong rồi thư thả nằm xuống. Nắp chầm chậm đóng lại, dịch dinh dưỡng nhu hòa bao phủ lấy toàn bộ thân hình của gã.

Máy giả lập khởi động.

Sau khi xác minh tính danh hoàn tất, một bảng danh sách trò chơi hiện ra trước mắt của Lê Nghiễm.

Tất nhiên, trên đó chỉ có duy nhất một trò.

Tên của nó là: ‘Sùng Súy La’

“Hả?” – Nhìn thấy danh tự của trò chơi, gã cũng cảm thấy thật bất ngờ

“Không chỉ thiết kế của Cabin, mà đến cái tựa đề cũng đủ quá kỳ hoa”

Không làm mất thời gian, gã ngay lặp tức lựa chọn đăng nhập.



‘Bắt đầu’

*Keng! Bắt đầu đăng nhập*

*Keng! Đăng nhập thành công*

*Loading 1%*

*Loading 12%*

*Loading 33%*

*Loading 99.99%*

Một luồng ánh sáng lóe lên.

Hồi thần nhìn lại, Lê Nghiễm đã thấy mình đang đứng trước một cánh cổng to lớn màu đen.

Ở trên đó chạm trổ đầy những hoa văn, hình vẽ…

Cưỡi trên lưng con ngựa sắt miệng phì ra lửa, một vị tướng quân đang nắm lấy bụi tre to tướng đuổi g·iết đám giặc thù…

Một vị nam nhân mình trần quấn khố, trên người đầy những khối cơ săn chắc đang vật nhau với một con voi lớn chín ngà…

Hay vị tiều phu trên lưng mang gánh củi đang giương cung ngắm tên bắn về phía đại bàng…

“…”

Đang say sưa ngắm nhìn cánh cổng, bỗng trước mặt Lê Nghiễm hiện lên một dòng thông báo:

*Keng! Vui lòng đặt tên cho nhân vật!*

Nhìn thấy nhắc nhở, gã chợt bừng tỉnh,

“Tên sao?”

Đây quả là một sự lựa chọn khó khăn với rất nhiều ‘Game thủ’ nói chung, và bản thân gã nói riêng. Lê Nghiễm cảm thấy có chút hao tổn tế bào não khi suy nghĩ về việc đặt tên cho nhân vật, bởi vì gã muốn có một cái tên thật tốt, thật đẹp để đánh dấu sự mở đầu mới của chính mình.

“Hừm, nhìn vào cánh cổng thì trò chơi có vẻ hướng về phong cách huyễn tưởng nhỉ? Có rồi”

‘Trần Hảo Nhân’

Không chút ngại ngần, gã chọn ngay một nhận vật trong bộ truyện mà mình yêu thích, nhưng…

*Keng! Tên nhân vật đã tồn tại, vui lòng lựa chọn tên khác*

“Đùa?’



‘Tỉnh Thập’

*Keng! Tên nhân vật đã tồn tại, vui lòng lựa chọn tên khác*

“Lại có?”

‘Hứa Thất Phu’

*Keng! Tên nhân vật đã tồn tại,…*

Thời gian cứ thế trôi qua…

Đã gần ba mươi phút, Lê Nghiễm vẫn còn đang bận bịu loay hoay tìm cho mình một cái tên vừa ý. Có lẽ giờ phút này những người chơi khác đã đi đến La Mã rồi cũng nên. Liên tiếp những danh từ mà gã có thể nghĩ đến, nào là ‘Tiêu chảy Viêm bao tử’ ‘Bảy bò’ ‘Dạ Táng’ ‘Bảy núi’ ‘Độ ta không Độ Tày’ ‘Từ Đến Nghẹn’…

Hay thậm chí những cái tên như 'Chủ tịch làng Lá' 'Cháu của hải quân nhưng thích làm hải tặc'... vân vân và mây mây. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều không có một cái nào ngoại lệ, kết quả mà gã nhận được cứ vẫn luôn là: *Keng! Tên nhân vật đã tồn tại, vui lòng lựa chọn tên khác*

Sinh không thể luyến mà.

“Tại sao? Tại sao tên nào cũng có vậy?”

Lê Nghiễm không thể hiểu được các vị nhân tài nào đó cũng có cùng ý tưởng với mình đã chọn mất những danh tự ấy. Đưa tay vê cằm, gã bỗng nhớ đến tên của trò chơi – Sùng Súy La.

“Sùng?”

Đây là một dòng họ có nguồn gốc sâu sa với người dân đất Việt, bao gồm chính bản thân gã, nghĩ đến đó Lê Nghiễm bèn quyết định:

“Ùm, vậy thì gọi là Sùng Súy La đi”

‘Sùng Súy La’

*Keng! Tên nhân vật phù hợp, bạn xác định lựa chọn ‘Sùng Súy La’ làm tên nhân vật chứ?*

“Con bà nó, cuối cùng thì cũng được rồi” – Gã mừng đến sắp khóc.

‘Xác nhận’

*Keng! Nhân vật ‘Sùng Súy La’ đang được khởi tạo*

*Keng! Khởi tạo thành công!*

Cùng lúc đó, một âm thanh nặng nề vang lên.

Cánh cổng màu đen to lớn chầm chậm mở ra.

Nhấc chân mình lên, không hề do dự, gã bước vào.

Hiện ra trước mắt gã lại là quang cảnh của một khu rừng.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy những thân đại thụ quấn đầy dây leo với cành lá rậm rạp, tán cây che khuất cả bầu trời, còn mặt đất thì lại phủ đầy cành khô, lá rụng.

Từ hơi thở, Lê Nghiễm cảm nhận rõ được trong không khí tràn đầy mùi hương của sự tươi mới, xen lẫn thoang thoảng một chút mục nát. Cúi đầu nhìn cánh tay đang co ra duỗi vào một cách thuận lợi, không hề có một chút nào trở ngại từ v·ết t·hương cũ, gã chỉ biết thốt lên đầy cảm thán,



“Quá chân thật, như được tái sinh”

“Cũng phải, thật là tái sinh.”

“Vì giờ ta đã không còn là Lê Nghiễm, ở nơi này, chỉ tồn tại một Sùng Súy La.”

*Keng! Chào mừng bạn đến thế giới mới*

*Nhận được: Gói quà lớn cho người mới x1*

Tiếng nhắc nhở vang lên, dọa cho Sùng Súy La giật nảy cả người.

“…”

Lấy lại bình tĩnh, gã liền quyết định trước mở ra gói quà rồi tính tiếp.

‘Hệ thống! Mở ra gói quà lớn’

*Keng! Mở ra gói quà lớn cho người mới thành công*

*Nhận được: Thuốc chữa thương x10*

*Nhận được: 100 Đồng*

*Nhận được: Thẻ kỹ năng ngẫu nhiên x1*

*Nhận được: Dao găm x1*

*Nhận được: Bánh mì x10*

*Nhận được: Nước suối x10*

*Nhận được: Nồi nhôm x1*

*Nhận được: Muỗng x1*

*Nhận được: Hủ muối x1*

*Nhận được: Hủ đường x1*

*Nhận được: Hủ bột ngọt x1*

Một loạt quà tặng tiếng nhắc nhở làm cho tai của gã ù cả lên.

“Gói quà lớn gì mà bèo dữ vậy trời”

Nhìn xem qua thì có vẻ cho thật nhiều món, nhưng Sùng Súy La cho rằng những thứ đó cơ bản đều là đồ mà tân thủ phải có.

Chê bai thì chê bai, nhưng trong lòng gã cũng đành tự an ủi mình rằng ‘Có còn hơn không’.

---oCo---