Chương 11: Ngươi có biết ta là ai không hả?
…
Ở tại Nhã Mao thành, nếu có ai đó thắc mắc rằng nơi nào nổi tiếng nhất về thức ăn đồ uống, thì không có gì bất ngờ, đáp án chắc chắn sẽ là Mỹ Thực các.
Nhưng nếu chúng ta đổi câu hỏi lại một chút, ví dụ như ở đâu là chỗ đều được đại đa số nam nhân yêu thích, không ngoài dự đoán thì hơn chín mươi phần trăm câu trả lời sẽ là Lệ Xuân viện.
Bởi vì lẽ đó, nhận được sự ảnh hưởng của đệ nhất lầu xanh thành Nhã Mao, có khá nhiều quán xá xung quanh nơi đây cũng rất được hoan nghênh, trong số đó nổi bật hơn tất cả là Hỷ Nhạc lâu.
Làm một nhà tửu quán, nhưng lạ thay, rất nhiều vị khách đến với chỗ này lại chẳng phải bởi vì thưởng thức mồi ngon, rượu quý, mà là do một nguyên nhân hoàn toàn khác.
Đó chính là thông qua cửa sổ tầng hai của Hỷ Nhạc lâu, bọn họ có thể dễ dàng nhìn thấy được Ảnh Mai tiểu các – Nơi ở của hoa khôi viện Lệ Xuân – Người đẹp Phù Hương.
Nàng chẳng những sở hữu nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, mà còn bằng vào tài nghệ đàn ca cùng thơ phú của bản thân, được mọi người công nhận là ‘Tài sắc vẹn toàn, thi cầm song tuyệt’.
Cho nên cũng chẳng quá khó hiểu khi có rất nhiều kẻ đến quán rượu, nguyện ý ngày ngày ngồi bên cửa sổ, chỉ vì hi vọng có thể nhìn thấy được hình bóng của mỹ nhân.
Lục Thất Bát – Chính là một ví dụ tiêu biểu.
Mới sáng, hắn liền qua loa dùng bữa, rồi ngay lặp tức ‘ngựa không ngừng vó’ vội vàng tiến về Hỷ Nhạc lâu, với nỗi niềm mong chờ đầy háo hức, nhưng vừa đến nơi thì Lục Thất Bát đã nhìn thấy vị trí quen thuộc của mình bị kẻ khác chiếm mất.
Không những thế, điều khiến họ Lục không thể chấp nhận được là khuôn mặt của kẻ này…
Lục Thất Bát nhanh chân bước đến, to giọng quát lớn:
“CÚT!”
“…”
Quay trở lại với những câu hỏi một chút.
Vậy, nếu như muốn thu thập thêm thông tin thì ta nên đi đâu?
Nơi mà Sùng Súy La lựa chọn chính là quán rượu.
Tại sao ư? Vì gã nhìn qua nhiều bộ phim cùng tiểu thuyết đều dùng qua cách này. Hiện tai, Sùng Súy La đang ngồi bên cửa sổ đưa mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhưng thực chất đôi tai lại tập trung lắng nghe xem thử mọi người xung quanh đang cùng nhau nói những gì. Đột nhiên…
“CÚT!”
… một tiếng hét to làm gã giật nảy cả người, vẻ mặt Sung Súy La đầy ngơ ngác không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
… điều khiến họ Lục không thể chấp nhận được là khuôn mặt của kẻ này lại còn đẹp trai hơn hắn, nó làm cho Lục Thất Bát lại càng thêm giận sôi máu.
Hắn ghét nhất kẻ dám vượt qua mình về nhan sắc.
Là ai? Ai cho bọn chúng cái quyền dám đẹp trai hơn hắn chứ?
Nghĩ đến đó, Lục Thất Bát lại càng thêm điên tiết gầm lên:
“NGƯƠI CÚT CHO TA!”
“…”
‘Cái quái quỷ quần què gì đây?’ – Chính là suy nghĩ của Sùng Súy La vào lúc này. Gã vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Chỉ cần ngồi yên tại chỗ, không phải tình yêu, mà chính là phiền phức sẽ tự tìm đến bạn?
Oát đờ heo?
Xung quanh, nhiều người cũng đã đưa mắt nhìn sang, bộ dáng hóng hớt nhìn xem trò hay. Trong tiếng xì xào của bọn họ, Sùng Súy La nghe được loáng thoáng kẻ trước mặt mình dường như là một thiếu gia của nhà họ Lục. Dù không quá rõ ràng, nhưng chắc hẳn đây phải là một gia đình có địa vị ở nơi đây.
Bỏ qua một bên hành động điên khùng vừa rồi, gã phải công nhận rằng tướng mạo của Lục Thất Bát quả đúng là có vài phần xuất chúng, hơn nữa có lẽ dưới sự hun đúc từ nhỏ của gia tộc, trên người hắn cũng mang theo một cỗ khí chất cao quý khó nói bằng lời.
Vừa quan sát, Sùng Súy La vừa lo sợ rằng tên công tử này sẽ phát rồ đột nhiên lao đến cắn mình hay chăng, đồng thời gã cũng vội vàng động não để tìm ra cách ứng phó.
‘Vào trường hợp như thế này, những người khác sẽ giải quyết thế nào?’
Đứng phắt dậy và đấm vào mồm tên kia như một kẻ lỗ mãng, rồi chờ lấy những rắc rối nối đuôi rắc rối, phiền phức nối đuôi phiền phức thi nhau kéo đến? Đánh con, con gọi bố, bố lại gọi ông?
Hay là nên lẳng lặng bỏ qua, nghe theo câu mà người xưa đã dạy rằng ‘Một câu nhịn, chín câu lành’ để rồi sau đó bị những kẻ khác xem mình như một con rùa rúc đầu mang trong mình lá gan thỏ đế?
Nếu là bạn, bạn sẽ giải quyết như thế nào?
Ba…
Hai…
Một…
Hết giờ.
Không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Sùng Súy La ngước nhìn kẻ đối diện, với vẻ mặt không một chút cảm xúc của mình, gã gằn giọng hỏi lại:
“Ngươi có biết ta là ai không hả?”
Lục Thất Bát bỗng cau mày, dường như bản thân đã từng nghe qua câu nói này ở đâu đó rồi thì phải.
‘Hả?’
Hắn cuối cùng cũng nhận ra vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy, đây chẳng phải là lời mở đầu kinh điển của những màn trang bức trong truyền thuyết hay sao?
Ngươi có biết ta là ai không hả?
Ngươi là ai?
Ta? Ta chính là con ông này, cháu bà kia, em kẻ nọ,… gia đình dòng họ rất nhiều tiền lại có quyền, nhà mặt phố, bố làm to, thế lực rất là khủng kh·iếp cái thể loại kia,… các kiểu, các kiểu con đà điểu, vân vân và mây mây. Nói chung là rất lợi hại. Thế nào, hỏi ngươi có sợ hay không hả?
Vừa nghĩ đến đó thôi, Lục Thất Bát không khỏi hơi có chút hoang mang, tự hỏi rằng liệu có phải bản thân đã đá trúng tấm sắt hay chăng, bởi vì thông thường người hỏi câu đó phải là mình mới đúng chứ?
Hắn chăm chú nhìn vào kẻ xa lạ ở trước mắt, nhưng đáp lại chỉ là vẻ mặt đầy trấn tĩnh xen lẫn vẻ điển trai. Dù rằng bản thân rất muốn không phải hỏi câu ‘Ngươi là ai?’ nhưng bản tính tò mò lại thôi thúc Lục Thất Bát phải thốt ra:
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai?”
Họ Sùng nhoẻn miệng cười, gã chỉ đang chờ có thế:
“Ngươi không biết ta là ai, nhưng lại lao đến và hét một từ ‘Cút’vào mặt ta, thật buồn cười, kẻ nào cho ngươi lá gan đó?”
Lục Thất Bát tuy cũng có chút chột dạ, nhưng bề ngoài vẫn một bộ trấn định, bình tĩnh hỏi lại:
“Rốt cuộc ngươi...”
Sùng Súy La làm sao có thể cho tên này thời gian phản ứng, gã ngay lặp tức chặn họng hắn lại:
“Kẻ – nào – cho – ngươi – lá – gan?” – Gã nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu tràn đầy bá đạo. – “Hả?”
“Ta...”
Họ Lục còn chưa kịp ú ớ thì đã bị một tràng pháo miệng đổ ập xuống,
“Ta cái gì mà ta? Thật to gan. Ngươi có biết ở thành Nhã Mao này, ai mới là bá chủ hay không hả?”
“Bá chủ?”
Lục thiếu gia như sợ sẽ bị lần nữa ngắt lời, vội vàng đáp: “Kiếp Phong Trần – Kiếp thành chủ”
‘Ồ, thì ra người mạnh nhất ở đây là thành chủ, tên là Kiếp Phong Trần?’
Nghe đến đó, Sùng Súy La không khỏi đắc ý bởi sự thông minh của bản thân, vừa hù dọa đối phương, lại vừa moi ra được thông tin có ích,
“Đã như vậy, không cần ta nói thì ngươi cũng nên tự mình hiểu rõ, Kiếp thành chủ mạnh mẽ thế nào rồi đúng không?”
“Hừ, có gì ghê gớm, chẳng phải chỉ là một tên võ phu Lục phẩm thôi sao?” – Lục Thất Bát biễu môi giễu cợt, cứ như thể trong mắt hắn, Lục phẩm cũng chỉ đến thế mà thôi.
‘Lục phẩm? Chẳng có gì ghê gớm? Thế lực của tên này chắc hẳn cũng không phải dạng vừa’ – Sùng Súy La dù trong lòng đã hoảng được một trận, nhưng vẫn cố ra vẻ trầm ổn.
“Giọng điệu cũng lớn lối quá nhỉ, khó trách ngươi chẳng coi ai ra gì. Hừ!”
Hắn đứng lên, một bộ dáng như một kẻ bề trên, tay thì vỗ vỗ vào vai Lục Thất Bát:
“Bản thiếu gia cho ngươi một ngày thời gian để tìm hiểu rõ ta là ai! Ngày mai, ta tại phủ thành chủ chờ ngươi đến cửa tạ tội!”
“Nhớ kỹ, ta chỉ cho ngươi thời gian một ngày”
Sùng Súy La nói rồi xoay người, vẻ mặt tràn ngập sự tự tin cùng bá đạo thong dong rời khỏi. Nhưng chưa đi được mấy bước thì…
“Khoan đã!”
… Lục Thất Bát bỗng nhiên lên tiếng gọi gã lại.
Hắn nhìn họ Sùng và nở một nụ cười mỉa mai: “Không cần chờ đợi làm gì, nếu ngươi muốn, ta có thể tạ tội ngay bây giờ cũng được”
Sùng Súy La chứng kiến vẻ mặt đầy trêu tức của Lục Thất Bát, cùng với những ánh mắt đang nhìn mình từ người xung quanh, hắn bỗng cảm giác có gì đó không ổn.
Thậm chí, còn có vài kẻ vì cố nín nhịn mà đã đỏ bừng khuôn mặt.
Tác giả, dường như kịch bản này hơi sai rồi thì phải?
… oCo …