Chương 10: Làm gì còn sót vấn đề nào?
...
“Chính xác!”
“Ngươi đã có câu trả lời rồi đó” – Sùng Súy La cười đáp. –
“Đầu tiên, ta không hề nói với ngươi rằng đó là túi bạc".
"Thứ hai, ta cũng không hề đưa cho ngươi, mà là chính bản thân ngươi đã trộm nó đi” - Vừa nói, gã vừa lấy tay chỉ chỉ vào đầu mình – “Là do ngươi tự chuốc lấy mà thôi”
Nói đùa, một kẻ có được không gian thần khí ‘Túi đồ’ như gã, tại sao lại phải mang tiền bạc trên người? Đó chẳng qua là gã quá rảnh rỗi, muốn thử xem có tên ngốc nào bị lừa hay chăng. Không ngờ, lại có một con cá cắn câu.
Một con cá ngáo.
Nghe thấy lời Sùng Súy La vừa nói, tên Tèo giận muốn rách cả mí mắt. Không thể kìm nén, khóe miệng lại lần nữa trào ra máu. Hắn rất muốn tiến lên cho kẻ trước mắt một trận ra bã, nhưng nhìn lại sự chênh lệch hình thể giữa đôi bên…
“Ngươi chờ đó!” – Vứt lại lời dọa dẫm, Tèo khập khễnh bỏ đi trong tức tối.
Nhìn thấy ánh mắt đầy căm thù của hắn, Súy La biết rắc rối đến rồi.
Đôi khi, nhiều người đều nói rằng nhân vật chính đi đến đâu, phiền phức sẽ theo đến đó. Nhưng hoàn toàn sai, đơn giản là vì họ không hề nhìn thấy những tình huống của những nhân vật khác mà thôi.
Điển hình là như gã đây này.
Sùng Súy La lắc đầu trong ngao ngán.
“Ài”
---oCo---
Hoàng hôn dần tắt nắng, mặt trời từ từ chìm xuống nhường chỗ cho trăng tròn. Bầu trời tối của thành Nhã Mao lấp lánh ánh sao khuya, đẹp không sao kể xiết.
Tại một con hẻm vắng, mặc dù đã vào đêm nhưng xung quanh lại có thật nhiều người dân đứng vây xem, tay chỉ trỏ, mồm xì xào bàn tán. Phía trong, là một đám bộ khoái cùng đèn đuốc sáng rực, soi rõ rõ ràng ràng. Trên mặt đất nằm lấy một bộ t·hi t·hể, bên cạnh còn có một nam tử đang khom người, vẻ mặt chăm chú xem xét.
“Đã xuất hiện thi ban. Dựa theo tròng mắt cùng độ cứng của cái xác, thời gian t·ử v·ong cách đây khoảng ba canh giờ”.
Nhân viên đứng bên cạnh nhanh chóng ghi ghi chép chép lại những lời hắn vừa nói.
“Trên người có nhiều chỗ bầm đen, là do quyền cước tạo thành. Vết thương chí mạng tạm phán định là ở sườn phải, vỡ gan dẫn đến nội xuất huyết, gây nên c·ái c·hết”.
Bỗng một tên bộ khoái tiến đến, nhỏ giọng bẩm báo: “Đầu lĩnh, đã tra ra được danh tính của n·ạn n·hân”
“Nói” – Lý Anh Tuấn tạm dừng lại công việc trong tay, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
“Tên là Lê Văn Tèo, bốn mươi tuổi. Nhà ở số ba mươi hai đường Lạn Xuân, khu Đông”
Nghe đến đó, Lý bộ đầu bất chợt hỏi lại: “Xác định là khu Đông?”
“Vâng! Khu Đông. Tên Tèo thường xuyên t·rộm c·ắp, là gương mặt quen của ngục giam, không quá khó để tra ra hồ sơ”
Nghe đến đó, người đàn ông họ Lý cũng chẳng hề ngạc nhiên. Dù sao thì khu Đông luôn là ổ của đám đầu trộm, đuôi c·ướp. Hắn đứng người lên, chầm chậm cởi ra bao tay.
“Mang xác về cho ngỗ tác làm giải phẫu, sáng mai ta muốn nhìn thấy báo cáo chi tiết” – Xoay người lại, Lý Anh Tuấn ra lệnh cho thuộc hạ: “Điều tra xem lần cuối hắn xuất hiện ở đâu, làm gì. Đồng thời phái người đi qua khu Đông, tóm vài ‘con chuột’ về đây”
“Rõ!” – Đám thuộc hạ dõng dạc đáp lời.
“Ta cũng muốn nhìn thử xem, là kẻ nào lại có gan dám g·iết người ở Nhã Mao thành”
Trong lúc nhóm bộ khoái đang bận rộn điều tra, thì tại một nhà nghỉ nào đó trong thành.
Sùng Súy La ngồi xếp bằng trên giường, cố gắng sắp xếp lại những vấn đề của ngày hôm nay. Việc này đã trở thành một thói quen của gã kể từ khi biến cố ấy xảy ra.
Trong hai năm vừa rồi, gã vẫn đinh ninh rằng đây là một thế giới võ hiệp. Nhưng ngày hôm nay, khi nhìn thấy một người đạp kiếm bay qua đầu mình, thì ý nghĩ ấy đã vỡ vụn.
Có câu ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ Sùng Súy La quyết định cần phải nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng, kỹ lưỡng lại hệ thống tu luyện của thế giới này, nhất là tương quan về sức mạnh, ưu và khuyết điểm ra sao.
“Không biết là sư phụ đã đi đâu rồi nhỉ, thậm chí ngay cả ngọn núi lẫn khu rừng cũng biến mất”
Nhớ đến người thầy đầy bí ẩn, Sùng Súy La bỗng chợt nhớ trước khi rời khỏi, ông ấy có đưa cho gã một quyển sách. Không biết bên trong chưa lấy những gì gã bèn vội vàng mở ra, nhưng bất ngờ bên trong lại kẹp lấy một lá thư, bên trên là những nét chữ bay múa như rồng, như phượng.
‘Đồ đệ, khi con nhìn thấy lá thư này, có lẽ ta đã rời đi. Ngoài ra, thầy đã sớm biết cái ý định ‘Đi thật gần để trở về’ của con rồi, thân là trứng thì làm sao có thể khôn hơn vịt chứ?’ –
Sùng Súy La thầm than một câu ‘Gừng càng già càng cay’ nhưng khi đưa mắt nhìn tiếp nội dung của bức thư, gã bỗng giật mình.
‘Ta đoán có lẽ giờ phút này con đang rất hoang mang khi bỗng phát hiện ra trên đời này không chỉ tồn tại mỗi võ đạo thôi nhỉ? Đúng vậy, trước đây ta chưa hề nói cho con biết rằng ngoài kia, còn có rất nhiều hệ phái tu luyện khác để lựa chọn. Tuy nhiên, võ đạo lại là con đường mà nhiều người đi qua nhất…’
Trong mắt gã, vị sư phụ này càng ngày càng thần bí, dường như ông luôn có thể tính toán trước được mọi thứ, bao gồm cả vấn đề mà gã đang gặp phải vào lúc này.
‘Những hệ thống còn lại hấp thu ‘Khí’ mà tu luyện, hòa hợp với đất trời. Còn võ đạo lại là rèn luyện cơ thể, làm mạnh tự thân. Không đòi hỏi tư chất quá cao, nhưng người luyện võ phải có một ý chí cực kỳ kiên định’
Đọc hết lá thư, Sùng Súy La cuối cùng cũng đại khái hiểu rõ phần nào về những loại sức mạnh khác.
Các hệ phái không phân mạnh yếu, đều có ưu - khuyết khác nhau, phụ thuộc vào rất nhiều thứ như: Công pháp, kỹ năng, hoàn cảnh, thể chất, cùng với trí tuệ hay kinh nghiệm chiến đấu… vân vân và mây mây,.
Trên cơ bản, mặc dù tên gọi cảnh giới đều không giống nhau, nhưng chung quy đều như võ đạo, chia làm chín phần.
Dưới đáy chính là Nhất, lên trên là Nhị, Tam, Tứ... cứ thế mãi cho đến Cửu phẩm. Trong mỗi cảnh lại phân làm sơ, trung, hạ kỳ cùng với đỉnh phong, hay còn được gọi là viên mãn.
Ngoài ra, trong thư còn nói rõ ưu và khuyết điểm của võ đạo so với những hệ thống tu luyện khác.
Là một hệ thống mà bất cứ ai, bất kỳ nơi đâu đều có thể tu luyện, không quan trọng già trẻ, giàu nghèo, nam hay nữ… Cũng bởi vì điều này đã khiến cho võ đạo áp đảo những hệ phái còn lại về mặt số lượng người tu tập.
Bản thân sở hữu được sự cảm nhận nguy hiểm, lực công kích, sức phòng ngự lẫn hồi phục đều rất mạnh mẽ, nên trong đồng cấp, các hệ phái khác muốn triệt để g·iết c·hết võ phu là một điều cực độ khó khăn, đặc biệt là những cảnh giới về sau, nhất là Bát phẩm võ phu – Bất tử kim thân.
Nhưng ngược lại, khuyết điểm của võ phu chính là ‘Thô bỉ’ chiêu thức cực kỳ thô ráp, quyền quyền đến thịt. Nếu không thể gần người, thì cho dù có lợi hại đến đâu cũng chẳng thể làm gì được kẻ địch.
Chẳng lẽ dùng ánh mắt chém g·iết, hay là sử dụng công phu miệng lưỡi mắng c·hết đối phương? Do vậy khi nhắc đến võ phu thường có câu ‘Cận thân vô địch, viễn trình vô hại’ đây cũng là một trong những lý do mà các hệ phái khác rất xem thường võ đạo.
Ngoài những điểm đó ra, nếu so với đồng cấp khí tu thì tuổi thọ của võ phu cũng kém hơn một phần.
Sùng Súy La rơi vào trầm tư, gã không quan tâm việc mình tu luyện võ đạo có ‘thô bỉ’ hay bị xem thường cho lắm, vì trong suy nghĩ của gã thì cho dù là pháp sư hay đấu sĩ, cận chiến hay viễn trình cũng đều như nhau, ‘không có hệ phải yếu, chỉ có kẻ luyện tồi’.
“Ngày mai phải đi tìm hiểu xem ở đâu có nhiều thảo dược cùng hung thú mới được, nếu là yêu thú thì lại càng tốt”
Gã giờ đây đã không còn được sư phụ cung cấp tài nguyên tu luyện, tính toán về sau là cũng điều cần thiết. Cái gọi là yêu thú chính là chỉ những hung thú đã bước vào Nhị phẩm trở lên. Dã – Hung – Yêu…
“Đồng thời, cũng nên cân nhắc việc rèn một món v·ũ k·hí thuận tay”
Mặc dù võ phu tu luyện là tự thân, nhưng Sùng Súy La chỉ vừa mới bước vào Đồng Bì Thiết Cốt cảnh mà thôi, cơ thể cũng chưa đủ cứng rắn đến mức tay không g·iết giặc.
Tạm thời sắp xếp ổn thỏa những vấn đề, Sùng Súy La cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi.
Hả? Sao cơ?
Cái gì? Còn sót?
Làm gì còn sót vấn đề nào?
Còn sót lại rắc rối với tên đàn ông có bùn vàng trên mông đít à?
Không! Sùng Súy La không nghĩ rằng gã ấy sẽ còn đủ khả năng để tìm đến mình phiền phức đâu.
“Việc đã qua không có nghĩa là kết thúc. Nó chỉ kết thúc khi ta tự hoàn thành!”
Khẽ mỉm cười, Sùng Súy La yên lặng vận chuyển khí huyết.
---oCo---
# Sao viết hoài vẫn chưa đủ 1500 từ vậy trời? #