Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
Cũng không trách Vân Hiên và hai người còn lại không cảm giác được sự khác biệt của không khí, bởi vì họ phải bay một lúc lâu mới nhìn thấy cái nguồn nước kia.
Quả thật rất xa.
Nhưng điều này càng khiến Quyền Mạch Ngự thêm nghi ngờ. Nữ nhân này rõ ràng cái gì cũng không biết, nhưng lại có thể cảm nhận chính xác vị trí nguồn nước như thế.
Hay là, nàng vẫn luôn giả bộ?
Nguồn nước mà Tư Tuyết chỉ đúng thật là không nhỏ. Đó là một cái hồ lớn, nước bên trong vô cùng sạch, có thể nhìn ra đây là một nguồn nước trong lành, không có bất kỳ thú dữ gì tới gần. Chính giữa hồ có một tảng đá lớn, phía sau là thác nước đổ thẳng xuống từ trên núi ,nếu dùng để đả tọa vận khí thì thật sự không còn gì sánh bằng.
“Nhìn đi, chủ tử, ta lợi hại lắm đúng không!” Tư Tuyết cười tủm tỉm mà tranh công với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự liếc mắt nhìn Tư Tuyết một cái rồi im lặng, một lát sau, Quyền Mạch Ngự chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”
Nhưng một chữ này lại làm cho Vân Hiên và Hàn Hâm phải vô thức mở to mắt nhìn lão đại nhà mình, kinh ngạc cực kỳ.
“Vậy thì, chủ tử, có phải ngài nên khen ta một chút hay không đây?” Tư Tuyết cười cười, vô liêm sỉ hỏi.
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự vẫn chỉ lên tiếng như vậy.
Tư Tuyết lại cạn lời, nàng vừa định nói thêm gì đó thì Vân Hiên bỗng nhiên tiến lên nắm lấy cổ áo của nàng.
“Đừng làm phiền chủ tử.” Vân Hiên trừng mắt liếc nhìn Tư Tuyết một cái.
Sau đó, Vân Hiên liền nhìn về phía Quyền Mạch Ngự, thần sắc bên trong tràn đầy sự cung kính, còn xen lẫn lo lắng.
“Hoàng thượng, qua giờ Tý tối nay là ngày mười lăm rồi. Mong chủ tử hãy nhanh chóng.” Vân Hiên cắn chặt răng, trầm giọng nói.
Quyền Mạch Ngự hơi gật đầu, xem như là câu trả lời.
Cứ đến ngày này mỗi tháng, hắn đều phải tìm một nơi để bế quan vượt qua ngày đó, hắn đã sớm đã tập mãi thành quen.
Lúc này, Vân Hiên nhìn về phía Tư Tuyết.
“Hay là ngươi tránh sang chỗ khác một chút đi?” Vân Hiên hơi hơi sửng sốt, sau đó hỏi.
Dù sao thì đây cũng là nhược điểm duy nhất của chủ tử bọn họ, mà Tư Tuyết vẫn chỉ là một người ngoài. Nếu nàng là nội gián do nước khác phái tới thì chẳng phải xem như nhược điểm của Hoàng thượng ư đã bị thông báo cho cả thiên hạ luôn rồi sao.
Tư Tuyết không phải người một nhà, không thể tin tưởng được.
“Không cần.” Quyền Mạch Ngự nhàn nhạt nói làm Vân Hiên giật mình.
Nói xong, Quyền Mạch Ngự nhìn về phía Tư Tuyết: “Trẫm cũng không sợ việc ngươi là gian tế. Nếu ngươi có ý phản bội trẫm thì trẫm sẽ lấy mạng của ngươi.”
Dứt lời, Quyền Mạch Ngự không hề cho Tư Tuyết một cơ hội để nói chuyện mà phi thân lên rồi bay về phía tảng đá lớn kia. Sau đó hắn xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tọa.
Tư Tuyết tức giận không có chỗ trút, cuối cùng nàng trừng Vân Hiên một cái.
Quyền Mạch Ngự đã nói như thế, chắc chắn là có bí mật gì đó. Nếu để cho nàng biết thì có phải có nghĩa rằng sau này nàng sẽ không thể đi được rồi không? Thế nên nàng tuyệt đối không thể biết bí mật này! Có lẽ phải tránh đi thôi!
Nhưng mà Tư Tuyết bỗng nghĩ kỹ lại, vì sao nàng lại phải tránh đi cơ chứ, nơi này rõ ràng là do nàng tìm được mà. Vì thế Tư Tuyết hợp tình hợp lý mà ở lại chỗ này.
“Hoàng thượng của các người…” Tư Tuyết do dự trong chốc lát rồi mở miệng hỏi Vân Hiên.
“Trong người hoàng thượng có cổ độc Khiên Cơ, ngày mười lăm mỗi tháng đều phải chịu sự đau đớn tột cùng, lần nào cũng là cửu tử nhất sinh. Lần này vào núi chính là để áp chế sự phản phệ của cổ độc lúc này đây.” Vân Hiên trả lời Tư Tuyết ngay như biết nàng muốn hỏi gì.
Dù sao Hoàng thượng không bảo Tư Tuyết tránh đi chỗ khác đã nói lên việc Hoàng thượng tin tưởng Tư Tuyết. Nếu Hoàng thượng đã tin tưởng nàng, như vậy về lý thì họ cũng nên tin tưởng.
Sau khi Tư Tuyết nghe thấy mấy chữ cổ độc Khiên Cơ, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi, nàng mím môi, không nói gì.
Mà sắc mặt của Hàn Hâm và Vân Hiên đều có chút khó coi, tựa như họ cũng bất lực đối với loại cổ độc này.