Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
Quyền Mạch Ngự vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn Tư Tuyết. Hắn bỗng phát hiện ra Tư Tuyết có thể sẽ hơi mệt khi ngồi dưới đất mà nắm tay hắn, Quyền Mạch Ngự không hề chần chừ mà duỗi tay ôm lấy eo của Tư Tuyết và nâng cả người nàng lên, để nàng đứng trên mặt đất. Tư Tuyết giật mình, nhưng sau đó nàng cũng rất tự nhiên mà chuyển trọng tâm dựa lên trên người Quyền Mạch Ngự, tránh phần bị thương trên chân.
Quyền Mạch Ngự hơi hơi nheo mắt lại.
Nữ nhân này thật thông minh, không cần hắn chỉ dạy điều gì.
Lần này, Vân Hiên ngây ngẩn cả người, hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại. Chuyện này… Hình ảnh này, thật sự quá kỳ lạ.
“Chủ tử, ngài còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy!” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, mặt dày mà nói.
Quyền Mạch Ngự gương đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tư Tuyết, ánh mắt sáng rực.
“Nếu có người dám bắt nạt thị nữ của trẫm… Giết không tha!” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, nói rõ từng câu từng chữ.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói một cách bá đạo như vậy, Tư Tuyết cũng hơi kinh ngạc.
Thật tốt quá! Nàng thích kiểu nam nhân bá đạo như thế này!
“Vâng! Chủ tử!” Tư Tuyết phá lên cười, sau đó ngón tay nàng bỗng nhiên chỉ về phía Vân Hiên: “Chủ tử, ngài cũng đã thấy rồi đấy, vừa nãy cái tên Vân Hiên này bắt nạt ta. Ngài sẽ giúp ta báo thù chứ? Chủ tử?”
Vân Hiên sửng sốt, sau đó hắn ta lập tức hoảng sợ.
“Hoàng thượng…” Vân Hiên nhìn Quyền Mạch Ngự, tỏ vẻ vô tội.
“Vừa nãy là do ngươi không biết trên dưới mà gọi tên húy của trẫm, vốn nên cần được dạy dỗ lại.” Quyền Mạch Ngự thong dong mà trả lời.
Tư Tuyết: “…”
Lúc nãy mới nói lời dễ nghe như vậy, quả nhiên… nam nhân đều là kẻ lừa đảo!
Tư Tuyết rầu rĩ mà hừ một tiếng. Nàng không nói chuyện nữa, mà Vân Hiên cũng cười theo. Hắn ta còn tưởng nữ nhân này có năng lực lớn đến mức nào cơ đấy!
Đúng lúc này lại có một người đi vào sơn động. Y nhìn thấy Quyền Mạch Ngự liền hành lễ giống như Vân Hiên trước đó: “Hoàng thượng.”
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự khẽ gật đầu.
“Thưa Hoàng thượng, những thị vệ đều đang canh giữ ở ngoài núi, thần và Vân Hiên đại nhân vào núi để bảo vệ cho hoàng thượng.” Hàn Hâm cung kính nói.
Người thị vệ này cũng rất đẹp trai, thiếu chút nữa đã làm Tư Tuyết tưởng ở cổ đại toàn là mỹ nam rồi. Nhưng mà nếu tên thị vệ này gọi Vân Hiên là đại nhân thì có lẽ y không phải là một trong tứ đại hộ vệ rồi.
“Ừ, nơi ở lúc trước quá nồng mùi máu. Hiện tại, trẫm cần tìm một nơi có nguồn nước để ở tới ngày mai.” Quyền Mạch Ngự nhìn hai người rồi lên tiếng.
Nhưng còn chưa đợi hai người nói chuyện, Tư Tuyết đã duỗi tay chỉ về một hướng.
“Nguồn nước? Bên kia có mà.” Tư Tuyết nghiêm túc nói một câu.
Vân Hiên và Hàn Hâm đồng thời sửng sốt, có vẻ khó tin. Còn Quyền Mạch Ngự thì nheo nheo đôi mắt lại, cũng không hề nói thêm gì.
“Ngươi nói cái gì? Sao ngươi biết bên kia có nguồn nước?” Vân Hiên mở to mắt, nói với vẻ khó tin.
Thấy Vân Hiên tỏ vẻ kinh ngạc như thế, Tư Tuyết khó hiểu mà chớp chớp mắt.
“Chuyện này thì có gì khó đâu, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được hơi ẩm trong không khí từ bên kia tới sao?” Tư Tuyết hỏi.
Vân Hiên thành thành thật thật mà lắc đầu.
Sau một lúc im lặng, Quyền Mạch Ngự ra lệnh: “Đi thôi.”
Ngay sau đó, Quyền Mạch Ngự vòng lấy eo của Tư Tuyết, ôm nàng vào trong lòng ngực của mình. Thế rồi hắn nhún nhẹ mũi chân, rời khỏi sơn động rồi ôm Tư Tuyết bay về hướng mà nàng đã chỉ.
Vân Hiên và Hàn Hâm nhìn nhau, sau đó cũng đuổi sát theo hai người.
Sau khi Tư Tuyết phản ứng lại, ngón tay nàng liền nắm chặt lấy ống tay áo của Quyền Mạch Ngự, trong lòng nàng cảm thấy thật sự cạn lời. Chẳng lẽ Quyền Mạch Ngự này thật sự không hề nghi ngờ một chút nào sao? Nàng nói bên kia có nguồn nước, hắn thật sự tin tưởng vậy à??