Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
“Được, ta biết rồi!” Tư Tuyết cắn răng gật đầu.
Sau đó nàng đẩy Quyền Mạch Ngự ra, lùi về sau một chút.
“Ngài đừng đụng vào ta!” Tư Tuyết hét về phía Quyền Mạch Ngự, sau đó xoay người sang bên cạnh, quay lưng về phía Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày, trong lòng thấy bực bội, đưa tay muốn đụng vào người Tư Tuyết.
“Quyền Mạch Ngự, ngài đừng đụng vào ta, ta nói cho ngài biết, chắc chắn ta sẽ đi!” Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, đôi mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, cánh tay đang vươn ra cũng rụt lại, cứ nằm như thế.
Bây giờ nàng cũng không gọi hắn là chủ tử nữa…
“Tuỳ ngươi, dù sao nếu ngươi không đáp ứng được điều kiện của trẫm thì trẫm sẽ ngăn không cho ngươi đi.” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
“Không cần ngài lo, chờ ta bán xong thì dù ngài có khóc cầu xin ta thì ta cũng không ở lại.” Tư Tuyết oán hận nói, mỗi chữ đều cực kỳ dùng sức, hoàn toàn không giống đang nói đùa.
Quyền Mạch Ngự cứ tiếp tục im lặng.
Dù thế nào thì hắn cũng sẽ không hối hận với những gì hắn vừa nói, hắn không hề không nỡ để Tư Tuyết đi.
Hắn mới quen Tư Tuyết một thời gian ngắn thôi, căn bản chẳng có tình cảm gì với Tư Tuyết cả, sau này cũng chắc chắn không có.
Tư Tuyết là do hắn nhặt được, mạng của nàng là do hắn cứu, cũng chỉ có thể là của hắn, không có sự cho phép của hắn thì nàng không thể đi đâu được cả.
Hai người cùng nằm trên giường nhưng lại giống như cách nhau cả một đại dương.
Tư Tuyết mang theo tức giận đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng Tư Tuyết đã bị tiếng động đánh thức.
Tư Tuyết mơ màng mở mắt ra thì thấy Quyền Mạch Ngự đang ngời bên giường mặc quần áo, động tác rất nhẹ nhàng, Tư Tuyết nhìn sắc trời bên ngoài, đoán chừng mới hơn bốn giờ sáng.
Còn sớm như vậy mà hắn đã vội trở về…
Quyền Mạch Ngự mặc quần áo xong mới đứng dậy quay người nhìn Tư Tuyết, Tư Tuyết vội nhắm mắt lại giả vờ vẫn đang ngủ.
Một lát sau, Quyền Mạch Ngự đột nhiên ôm nàng dậy rồi đặt vào giữa giường, chỉnh tư thế nàng đang nằm thành nằm thẳng trên giường, sau đó lấy chăn đắp cho nàng.
Tư Tuyết vẫn giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả, vẫn ngủ như cũ, Quyền Mạch Ngự cũng không phát hiện gì cả.
Cuối cùng Quyền Mạch Ngự cúi người hôn vào trán Tư Tuyết, lúc này mới xoay người rời đi.
Sau khi Quyền Mạch Ngự đi thì Tư Tuyết mới từ từ mở mắt nhìn ra cửa.
Im lặng hồi lâu, Tư Tuyết đưa tay chạm vào nơi mà Quyền Mạch Ngự nằm hôm qua thì mò thấy một thứ.
Tư Tuyết ngẩn người, sau đó lấy ra xem sao, đó là một túi đựng tiền, bên trong đựng đầy bạc.
Sau khi trời sáng, Vân Hiên và Hàn Hâm đều đã thức dậy.
“Này Tư Tuyết, bữa sáng hôm nay phải giải quyết thế nào đây, ta hết tiền rồi.” Vân Hiên ngáp một cái rồi nói với Tư Tuyết.
Trên người hắn ta có chút tiền thôi, hôm qua đều đã bị Tư Tuyết vơ vét hết rồi.
Yên lành ở điện Cô Tinh không tốt hả, sao lại muốn đến đây bán rau chứ, đúng thật là.
“Cô nương ơi, ta cũng không có tiền.” Hàn Hâm lặng lẽ giơ tay.
Tư Tuyết nhìn hai người họ, ghét bỏ bĩu miệng: “Quỷ nghèo khổ.”
Nghe Tư Tuyết nói vậy Vân Hiên lập tức vui vẻ, kéo lấy cổ áo phía sau của Tư Tuyết.
Thừa Ảnh và Qua Nguyệt núp trong chỗ tối thấy vậy thì đồng thời giật mình, bọn họ thảo luận với nhau thì thấy Vân Hiên đang nắm vào quần áo Tư Tuyết chứ chưa động đến nàng, cuối cùng vẫn không xuất hiện.
“Cái người này, ngươi dám nói bọn ta hả, ngươi cho rằng ngươi có tiền sao?” Vân Hiên cười nhạo Tư Tuyết.
Hôm qua hắn ta còn thấy nàng giống một tên ăn mày nên còn bố thí cho nàng một văn tiền nữa.