Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự lạnh nhạt ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía Tư Tuyết rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Sao chủ tử lại đến đây vậy?” Tư Tuyết cẩn thận hỏi.
Sáng nay nàng còn cãi nhau với Quyền Mạch Ngự một trận đấy.
“Không có ngươi trẫm không ngủ được.” Quyền Mạch Ngự trả lời, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh.
Dường như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Tư Tuyết lập tức ngây người ra, cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, không biết nên nói gì.
“Vậy nên ngài đến để ngủ rồi sáng mai lại trở về ạ?” Tư Tuyết ngẩn người hôi lâu rồi lại cẩn thận hỏi Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự đã cởi giày và áo ngoài, hắn lên giường ôm lấy Tư Tuyết, đặt nàng nằm ra giường.
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng trả lời, dừng một chút lại nói tiếp: “Hoặc là ngày mai ngươi về cùng trẫm cũng được.”
“Không cần, ngày mai ta còn muốn bán cải trắng nữa.” Tư Tuyết không nghĩ ngợi gì đã từ chối.
Nàng đã quyết tâm muốn đi rồi.
Quyền Mạch Ngự trầm mặt, ôm chặt Tư Tuyết hơn.
“Đắp chăn lên đi.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết hơi ngây người, sau đó đưa tay lấy chăn đắp lên người của cả hai.
“Ngươi không bán được đâu, thôi thì mau chóng quay về với trẫm đi.” Im lặng hồi lâu Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết lắc đầu, không nói gì cả, ánh mắt Quyền Mạch Ngự nặng nề, cũng không nói gì thêm.
“Chủ tử, nếu ngài cho ta một lý do để không đi thì ta sẽ không đi nữa.” Tư Tuyết suy nghĩ thật lâu rồi nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói vậy Quyền Mạch Ngự hơi sững người.
Câu này Tư Tuyết đã nói với hắn hai lần rồi.
“Trẫm đã nói rồi, vốn là không có lý do gì cả, trẫm muốn giữ ngươi bên cạnh, ngươi không được đi đâu hết.” Quyền Mạch Ngự cắn răng nói, giọng điệu nặng nề, bộc lộ tính bá đạo, độc tài của hắn.
Tư Tuyết ngẩn người, sau đó ánh mắt tối đi, không nói gì cả, cứ im lặng như vậy.
Quyền Mạch Ngự cũng không nói gì, hắn ôm lấy Tư Tuyết, một tay không ngừng vỗ lưng nàng.
“Chủ tử ơi, có phải ngài không nỡ để ta đi phải không?” Tư Tuyết đột nhiên hỏi.
Nghe câu hỏi của Tư Tuyết, động tác trong tay của Quyền Mạch Ngự dừng lại.
“Sao lại hỏi như vậy?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi, trong giọng nói hơi khàn khàn.
Tư Tuyết ngẩn người, rũ mắt xuống, mãi không nói gì.
“Chủ tử ơi, nếu ngài không nỡ để ta đi nên mới không cho ta đi thì ta có thể không đi nữa.” Tư Tuyết đan hai tay lại, do dự nói.
Nàng không biết sao mình lại nói ra như vậy nữa.
Sau khi nói xong, Tư Tuyết ngước mắt nhìn Quyền Mạch Ngự, chờ câu trả lời của hắn.
Quyền Mạch Ngự cứ nhìn Tư Tuyết như vậy, nhìn hồi lâu vẫn không nói câu nào, Tư Tuyết vẫn luôn nhìn Quyền Mạch Ngự, nàng thấy đôi mắt mình hơi xót rồi.
“Chẳng có chuyện gì cả, ngươi đừng tự mình đa tình.” Im lặng hồi lâu, Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Giọng nói lạnh lẽo không chút nhiệt độ.
Tư Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người.
“Ngài nói gì cơ?” Tư Tuyết mở miệng hỏi, nàng không ngờ sẽ nhận được đáp án như vậy.
Quyền Mạch Ngự hơi híp mắt nhìn Tư Tuyết.
“Trẫm nói là, không muốn để ngươi đi chẳng vì lý do gì khác cả, mà bởi vì bây giờ trẫm vẫn chưa muốn để cho ngươi đi, nói không chừng lúc nào đó trẫm hứng lên lại bằng lòng cho ngươi đi, nhưng cũng không chắc chắn, vậy nên không cần suy nghĩ nhiều.” Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, gằn từng chữ.