“Sao có thể chứ, ta đã nói chịu trách nhiệm với muội cả đời rồi mà, sao có thể hai lòng chứ.”
Điềm Điềm rất nhanh liền khóc, ấm ức nói:
“Thì cũng chỉ là chịu trách nhiệm thôi, chỉ vì huynh tình cờ nhìn thấy cơ thể ta nên mới vậy, nếu không…nếu không chắc chắn huynh sẽ không cần ta đâu.”
Tiểu Châu đau lòng ôm cô vào lòng:
“Điềm Điềm à, muội thực sự không tin tưởng ta đến vậy sao?”
“Không phải là ta không tin tưởng huynh, mà đúng hơn là ta không tin tưởng bản thân mình hơn, ta không tin mình sẽ có được tình cảm từ huynh.”
Tiểu Châu vui vẻ âu yếm nói:
“Nha đầu ngốc, muội ở trong tim ta lâu như vậy rồi mà vẫn không nhận ra sao?”
Tiểu Châu buông Điềm Điềm ra, tay nắm chặt bờ vai cô, cúi xuống đối diện với khuôn mặt đáng yêu của cô.
“Điềm Điềm, ta yêu muội.”
Nói xong, cậu đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào, mềm mại, mang chút rụt rè, lúng túng, bất cẩn của nụ hôn đầu sau sự cố rừng trúc đó. Vì đối với hai người mà nói, đây cũng là nụ hôn đầu tiên sau khi hai người chính thức ở bên nhau.
Hạnh phúc ngập tràn giống như một dòng nước ấm áp chảy trong tim cả hai, hai người đều cảm thấy tuyệt vời và vô cùng hạnh phúc.
Vài ngày sau Ba Ba Mạc Tỏa đang ngồi trong phòng thì đột nhiên Dạ Huân Thiên đạp cửa xông vào, ném một tờ giấy lên bàn rồi nói.
“Nàng đọc đi.”
“Hở, nhanh như vậy mà đã tính viết thư bỏ thê rồi sao? Không cần làm vậy đâu dù sao danh nghĩa hiện giờ của ta cũng là tiên nữ mà, có phải phi tử đâu, ngươi không cần làm vậy mất công.”
Ba Ba Mạc Tỏa vẫn ngồi yên tại chỗ, cô không tiến lại đọc, vì dù gì cũng là mấy lời đau lòng muốn chết, đọc chỉ tổ sầu não con tim, cô cũng kệ luôn.
Dạ Huân Thiên điên tiết cầm tờ giấy đến trước mặt cô, dí sát vào mắt cô nói:
“Nàng nói gì vậy, nàng xem chuyện hay mình tạo ra này Ba Ba Mạc Tỏa.”
Cô cầm tờ giấy lên đọc, toàn mấy chữ ngoằn ngoèo, đọc đại khái ra là một bức thư nói là muốn được gặp mặt của chàng trai nào đó gửi đến một cô gái, lời văn cực kì sến súa, cực kì văn chương nên cô cũng không hiểu lắm.
“Thì sao chứ?”
“Nàng không đọc sao, trong bức thư nói gửi Ba Ba Mạc Tỏa kìa, có phải nàng vẫn qua lại với tên Chu Tước kia không? Nếu hôm nay không phải ta bất ngờ đến tìm nàng, tình cờ nhìn thấy bức thư này ngoài cửa, thì có phải nàng định giấu ta đến lúc bỏ trốn cùng hắn ta luôn không?”
“Hả? Cái gì chứ, Dạ Huân Thiên ngươi bị sao vậy, ta đến nội dung trong này viết cái gì ta còn không hiểu chứ đừng nói là gặp nhau chạy trốn gì gì đó.”
Dạ Huân Thiên giận dữ nhìn bốn xung quanh phòng, tình cờ nhìn lên bàn thấy một tờ giấy bên trong ghi chằng chịt những từ ngữ tình tứ gửi cho nhau, câu từ đọc qua là biết của một người con gái đang có tình cảm mặn nồng với người đàn ông kia, dùng toàn bộ những lời lẽ hoa mỹ đẹp đẽ nhất gửi gắm tình cảm vào bên trong đó rồi đưa đến chỗ nam nhân kia.
Sau đó chốt lại bằng một bài thơ nói về sự tương tư:
Hồng đậu sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương tư.
(Tác phẩm là thơ Đường của nhà thơ Vương Duy.)
Dịch nghĩa:
Nước nam sinh đậu đỏ,
Xuân về nở cành xinh.
Chàng ơi hái nhiều nhé,
Nhớ nhau tha thiết tình.
“Cái này là cái gì, nàng còn chối à, thật không ngờ nàng lại có thể lén lút ta thư từ với tên đó lâu như vậy rồi.”
Ba Ba Mạc Tỏa nhìn tờ giấy trên tay Dạ Huân Thiên:
“Ngươi bị điên à, đây là thư Điềm Điềm gần đây tập tành viết thơ tình gửi cho Tiểu Châu, liên quan quái gì đến ta.”
“Nàng còn chối.”
Dạ Huân Thiên lập tức lao đến nắm chặt tay cô khiến cô đau đớn kêu lên sau đó nói:
“Nhìn thẳng vào mắt ta này Ba Ba Mạc Tỏa, trong lòng nàng thực sự có Dạ Huân Thiên ta không?”
Ba Ba Mạc Tỏa đau đớn, nhưng sau đó nhìn hắn cười nói khiêu khích:
“Này Dạ Huân Thiên, ngươi là đang ghen sao?”
“Phải, ta đúng là đang ghen đấy, nàng khôn hồn thì nói mau, rốt cuộc trong lòng nàng có ta hay không?”
Ba Ba Mạc Tỏa im lặng nhìn hắn cười một lúc sau đó nói:
“Nếu vậy thì ngươi không tin ta sao Dạ Huân Thiên, ngươi nghĩ một người đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đùi gà như ta có thể viết ra hay hiểu được mấy lời hoa mỹ đó ư? Ngươi có thực sự hiểu ta không vậy Dạ Huân Thiên?”
Dạ Huân Thiên đột nhiên khựng lại.
Ba Ba Mạc Tỏa sao có thể hiểu được mấy lời thơ hoa mỹ ấy, cô có thể đọc được chữ đã là may lắm rồi, bảo viết mấy lời thơ bay bướm đó để tỏ tình ư? Thật là hết nói nổi. Hắn là bị cơn ghen làm lu mờ hết lý trí rồi sao, sự sáng suốt trước giờ lại bị ngọn lửa nóng trong lòng thiêu rụi cả rồi.
Dạ Huân Thiên cũng nhận ra có điều không đúng, ngay lập tức liền nói.
“Vậy nàng giải thích sao về bức thư ngoài cửa?”
“Cái đấy sao ta biết được, có thể là gửi nhầm thôi.”
Dạ Huân Thiên tức giận cau mày cầm lá thứ lên chỉ thẳng vào đề tên nói:
“Sao có thể nhầm được, bức thư ghi rõ là gửi Ba Ba Mạc Tỏa, cuối thư tên nam nhân kia còn đặt kí hiệu tên mình để tiện liên hệ nữa kìa, thật là xảo quyệt.”