Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 93




Chu Tước không ngại đấu với Thanh Long, nhưng hắn ta cũng là người biết điều, đi cùng phu nhân người khác là sự tình kinh thiên động địa thế nào sợ rằng thiên hạ không ai là không biết.

Chu Tước nhanh chóng nói lời cáo từ:

“Thật ngại quá, ta thực sự không biết, bọn ta cũng chỉ là bạn bè trên giang hồ gặp nhau cùng ăn bữa cơm thôi, Thanh Long huynh đừng để ý. Ta có việc ta xin cáo từ trước.”

Dạ Huân Thiên: “Từ đã.”

Nói rồi hắn lấy chiếc áo choàng trên người cô ra ném về phía hắn.

“Mang đồ của ngươi về.”

Ba Ba Mạc Tỏa suốt từ nãy cúi đầu không nói, bụng vừa mới ăn no lại bị chịu sự căng thẳng đến nghẹt thở này làm cô có chút khó chịu.

Sao cô lại sợ hắn vậy cơ chứ, đường đường là một người ngoài hành tinh tiên tiến sao phải sợ hắn làm gì.

Cô không thèm rụt rè nữa ngẩng đầu lên, cố thuyết phục bản thân là một chiến binh mạnh mẽ, nhưng khi đối diện với đôi mắt sắc lạnh kia thì khí thế ban nãy suy nghĩ trong lòng bay đi đâu không còn một manh giác. Cô đưa mắt nhìn sang người bên cạnh tránh cho không cần phải nhìn trực diện vào Dạ Huân Thiên, thì phát hiện ra hắn ta cũng đang nhìn cô chằm chằm.

‘Khoan đã, cảm giác này?’ Cả Tịch Phong cùng Ba Ba Mạc Tỏa đồng loạt đặt câu hỏi.

Cả hai lập tức đứng bật dậy, khiến ghế cũng bị hất tung ra. Cả hai mắt trợn lớn, sửng sốt kinh hồn hét lớn.

Ba Ba Mạc Tỏa: “Ngươi…ngươi.”

Tịch Phong: “Cô…là….”

Sao lại gặp được người ngoài hành tinh ở đây chứ, hắn ta là ai?



Cơn tức giận ban nãy của Dạ Huân Thiên cũng vì phản ứng này của hai người mà tiêu tùng đi không ít, hắn không hiểu gì, sao cô lại quen được sứ thần nước khác vậy.

Lát sau hai người bình tĩnh ngồi xuống, cả bữa ăn liên tục nhìn nhau, giao tiếp bằng ánh mắt.

A Đa Đa: (“Cô là Ba Ba Mạc Tỏa?”)

Ba Ba Mạc Tỏa: (“Ngươi là A Đa Đa sao? Sao ngươi lại ở đây.”)

A Đa Đa: (“Ngọc năng lượng của ta sau vụ nổ bị tan tành rồi, ta không về được đành nhập vào người tên này sống ở trái đất, không ngờ gặp được cô.”)

Ba Ba Mạc Tỏa: (“Ta cũng nhập vào thân xác phi tần này, nhưng cô ấy đã mất rồi, giờ quyền làm chủ thuộc về ta…”)

A Đa Đa chính là tên khốn bắn phi thuyền của cô khiến cô phải ra nông nỗi này, không phải nói hắn đã có phòng bị rồi sao, thế nào lại rơi xuống địa cầu cùng cô luôn rồi.

Nhưng đúng thật là hắn là kẻ thù của cô, nhưng không hiểu sao được gặp người cùng tinh hà mình ở cái nơi này khiến cô vô cùng xúc động, trong lòng vui sướng như nở hoa. Bây giờ cô mới hiểu được cảm giác khi gặp được đồng hương ở Hoàng cung như lời của Tiểu Nhi nói. Ban đầu cô cũng không hiểu lắm, nhưng giờ thì rõ rồi, nó thật tuyệt.

Cả cuộc nói chuyện của hai người họ được tiến hành hoàn toàn bằng sóng não, kẻ bên ngoài nhìn vào giống như là đang chơi trò thi xem ai mở mắt lâu hơn.

Dạ Huân Thiên nhìn cô cứ liên tục liếc mắt đưa tình với kẻ khác tức giận kéo tay cô đi.

“Ê, Ê ta còn chưa nói xong mà.” Ba Ba Mạc Tỏa quay đầu lại nhìn A Đa Đa.

Về đến hoàng cung, Dạ Huân Thiên không chờ được chất vấn cô.

“Sao nàng có thể ngang nhiên đi cùng người đàn ông khác đi ăn, nàng không coi ta ra gì sao?”



Ba Ba Mạc Tỏa nhìn hắn giận dữ, hắn giận vì chuyện này sao, cô cứ tưởng giận cô vì tự ý xuất cung cơ đấy.

“Ta không có đi cùng hắn, ta là đi cùng Điềm Điềm xuất cung chơi thôi, tình cờ gặp hắn sau đó….” Cô ngừng một lát, toàn bộ câu sau này giọng nói trở nên nhỏ lí nhí. “Sau đó hắn nói mời ta ăn đồ ngon…”

“Vì đồ ăn nàng không nghĩ gì nữa sao, nhỡ đâu gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”

“Sao có chuyện chứ, tên đó không đánh lại ta đâu. Này Dạ Huân Thiên, sao ngươi cứ tức giận như vậy, ngươi là đang ghen sao?”

Dạ Huân Thiên cứng họng, phải rồi hắn đúng thực là đang ghen đấy nhưng….

“Nàng quay về tự đóng cửa hối lỗi đi.”

“Ta không có lỗi, còn ngươi thì sao, cũng đi cùng nữ nhân khác đó thôi, ngươi nhiều nữ nhân vây quanh như vậy ta cũng chưa từng nói lời nào nha.” Đừng tưởng cô không nhìn ra ánh mắt thắm tình đượm ý của Hạ Thôi Mị kia nhìn hắn đó nhá.

Cô hậm hực đi về, có gì mà sai chứ, ghen thì nói là ghen, tưởng bị bắt tội xuất cung, ai ngờ là ghen vì đi cùng người đàn ông khác.

Về phần Điềm Điềm cùng Tiểu Châu.

Hôm đó sau khi ở tửu lâu trở về, Tiểu Châu nhanh chóng giữ lấy tay cô lại.

“Điềm Điềm, không biết vì lí do gì mà muội giận ta, nhưng nếu vì chuyện hôm đó muội nhìn thấy ta và Tiểu Nhi thì muội hiểu lầm rồi.”

Điềm Điềm không nói gì cũng không quay mặt lại. Bởi vì cô bây giờ rất xấu hổ, cô không còn mặt mũi nào nhìn Tiểu Châu nữa.

“Tiểu Châu à, thực xin lỗi huynh, đúng là muội đã hiểu lầm huynh cùng Tiểu Nhi tỷ…hai người có gì đó với nhau.”